Chương 1052
Ái Phi, Đừng Chạy! 2
“Thính giả vì sống sót, có chuyện khỉ gì lại không bằng lòng làm chứ?” Ngô Nại Hà hỏi ngược lại.
Tâm thần của Tô Bạch chấn động, lùi về sau một bước, Ngô Nại Hà kéo dài khoảng cách với hắn một chút.
Một tia sáng lóe lên rồi biến mất trong mắt của Ngô Nại Hà, anh ta biết đây là Tô Bạch vừa mới phát hiện ra khí tức khác thường của mình.
Đúng vậy, mới vừa rồi, Ngô Nại Hà muốn trực tiếp phản bội, khống chế Tô Bạch giúp đám Huyết tộc kia, đến khi ấy nếu mình có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt hoàng tử, có cơ hội tiếp cận khu vực trung tâm của Huyết tộc, đến khi đó dù sao sau khi ám sát lão vương phi xong, thế giới chuyện xưa cũng sẽ kết thúc, anh ta có thể trở về thế giới hiện thực.
“Đừng làm chuyện ngu xuẩn.” Tô Bạch nhắc nhở anh ta: “Lão tử bị bắt thì người đầu tiên kêu hoàng tử giết sẽ là anh đấy, anh biết, anh ta không muốn giết tôi mà.”
Ngô Nại Hà cắn răng, anh ta biết lời Tô Bạch nói là đúng, đối phương không muốn giết chết Tô Bạch, nếu anh ta muốn giết chết hắn thì toàn bộ mọi chuyện đều dễ làm thôi, nhưng đối phương lại mang theo một loại thông điệp rất mập mờ, rõ ràng không phải tới để giết Tô Bạch, trái một câu, phải một câu gọi bé cưng, nếu mình giúp bọn họ bắt Tô Bạch, đến khi ấy nếu Tô Bạch thành “sủng phi”, quay lại cắn ngược mình một cái, vậy cái đám Huyết tộc này rất có khả năng sẽ giết mình để trút giận cho Tô Bạch.
Tình thế này thật sự không dễ giải quyết.
“Phá vòng vây đi, bọn họ không dám giết tôi đâu.” Tuy Tô Bạch cảm thấy có hơi hoang đường, nhưng vì kế hoạch hiện tại, chỉ có thể đi như vậy: “Lúc thấy thích hợp, anh có thể tới tiếp ứng cho tôi một chút, nếu tôi bị bắt rồi, cũng nhất định sẽ cắn chết anh.” Tô Bạch nhìn Ngô Nại Hà, nói một cách rất nghiêm túc.
Ngô Nại Hà hít một hơi thật sâu, cơ thể trực tiếp bắn sang bên trái ngay tại chỗ, mà Tô Bạch thì lại bắn sang bên phải, hai người đều là cường hóa cơ thể, sức mạnh cơ thể hiển nhiên vô cùng mạnh mẽ, cũng bởi vậy, vị trí mà hai người đứng lúc đầu lại xuất hiện hai vết lõm do phản lực.
“Bắt cậu ta lại, mặc kệ tên kia.” Hoàng tử trực tiếp vung tay ra lệnh, đồng thời còn bổ sung một câu: “Không cho phép đả thương ái phi của bản điện hạ.”
Vào thời nhà Minh, Chu Đệ khó cướp đoạt hoàng vị thành công, thực ra lúc đầu thế lực của Chu Đệ rất nhỏ, hơn nữa còn thường xuyên bị quân chính phủ của Chu Doãn Văn đánh bại, nhưng bởi vì Chu Doãn Văn giả mù sa mưa, ra lệnh cho binh lính tuyệt đối đừng giết hoàng thúc của mình, khiến cho Chu Đệ rất nhiều lần tự do tự tại chạy thoát từ trong bại quân, cuối cùng có Đông Sơn vùng dậy, cướp thành Nam Kinh, soán vị thành công.
Mà Tô Bạch hiện tại cũng lợi dụng một điểm này, được rồi, còn không phải hoàng tử nhà anh không muốn giết tôi, muốn chăn nuôi tôi cho ăn uống ngon lành như lợn giống hay sao?
Tô Bạch ở bên dưới còn cố tình đấu đá lung tung, xem ai ra tay với mình, hắn còn chủ động xông tới mà không gặp chút cản trở nào, giống như một bao cát chủ động xin được lại gần, chủ động xin được, dâng đến cho đám Huyết tộc này đánh giết vậy.
Ngược lại khiến cho đám Huyết tộc này bó tay bó chân, một Huyết tộc không thể không cưỡng chế đánh tan lực đạo trong tay mình, rồi lại bị cắn trả lên người mình.
Còn có một Huyết tộc có thực lực mạnh mẽ nhìn thấy Tô Bạch chủ động xông tới, không thể không giảm bớt thế công của mình, lại bị Tô Bạch phản công một cách không hề khách sáo, dùng một quyền đánh nát đầu.
Trong trận chém giết ở cấp bậc này, anh dám nương tay, anh dám giữ sức, anh dám sợ ném chuột vỡ bình, vậy thì anh đi chết đi cho rồi!
Đặc biệt là bản thân Tô Bạch vốn chính là một Huyết tộc, hắn đương nhiên càng hiểu điểm yếu của Huyết tộc nằm ở đâu, cũng biết rõ nên dùng cách thức đơn giản và nhanh lẹ nhất thế nào để giết chết một Huyết tộc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tô Bạch đã đánh chết một cường giả Huyết tộc với cách thức vô lại này, và đánh ba người trong số đó trọng thương.
Những chuyện này đều xảy ra trong thời gian ngắn.
Hoàng tử đứng trên cây bóp nát một cành cây, phát ra tiếng hét đầy tức giận: “Ái phi, bản điện hạ cho cưng mặt mũi mà bản thân cưng lại không cần! Không cần nương tay, giết cậu ta cho tôi, giữ lại thi thể cho bản điện hạ!”
Huyết tộc đã chết và bị thương nặng đều là thuộc hạ thân tín của hoàng tử, khiến anh ta thật sự rất đau lòng, đương nhiên, anh ta cũng không ngờ Tô Bạch lại ỷ lại mệnh lệnh trước đó của mình mà không biết xấu hổ như vậy, hơn nữa ra tay còn tàn nhẫn đến thế.
Bây giờ phản ứng lại, muốn giết tôi rồi sao?
Ha ha, không kịp nữa rồi.
Tô Bạch chủ động tấn công về phía một huyết tộc có thực lực không mạnh cho lắm, Huyết tộc này lập tức chuẩn bị mạnh tay, nhưng cơ thể của Tô Bạch lại trực tiếp lóe lên, xông qua một phía khác, một trận đánh loạn trước đó lại thêm mệnh lệnh mù quáng của hoàng tử khiến cho đám người này bị chết và bị thương một phần nhỏ, trận hình bao vây cũng đã sớm loạn, lần này Tô Bạch đột nhiên đột phá vòng vây, lại khiến bọn họ có chút trở tay không kịp.
“Ái phi, bản điện hạ ngược lại muốn xem xem cưng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi được hay không?”
Cơ thể của hoàng tử điện hạ tăng tốc, trực tiếp hóa thành một tia sáng màu máu đuổi theo Tô Bạch, phần ám ảnh này, phần tình thâm ý trọng này, cũng quả thực chưa từng có.