Chương 1056
Khẩu Vị Nặng Đến Đáng Sợ 2
Trong viên đá ẩn chứa khí kình của Tô Bạch, còn đáng sợ hơn sức mạnh của đạn, đập trúng vào đầu của người đàn ông, đầu của người đàn ông trực tiếp nổ tung, sau đó thi thể không đầu ngã xuống đất.
Trong bộ lạc lập tức bị kinh động, có tiếng la chói tai cũng có tiếng hò hét, sau đó Tô Bạch trốn ở bên ngoài hàng rào của bộ lạc, lạnh lùng quan sát tình hình ở bên trong.
Ngược lại có người mặc áo giáp, tay cầm vũ khí đi qua giữ trật tự, cũng có các ông già xuất hiện trấn an tâm trạng của mọi người, nhưng nhìn lâu như vậy, cũng không thấy có người nào nhảy ra tìm kẻ đánh lén hoặc là bay ra ngoài kiểm tra, trên cơ bản như vậy đã chứng minh được bộ lạc này chỉ là một bộ lạc của người bình thường.
“Xin lỗi các NPC.”
Tô Bạch thấp giọng nói một tiếng, Phát Thanh sẽ không quan tâm việc bạn giết một người bình thường trong thế giới chuyện xưa, cũng sẽ không có sự trừng phạt gì cả, cho nên rất nhiều người cường hóa đi theo trường phái tà thuật, thường sẽ tìm cơ hội luyện chế tà khí của mình trong thế giới chuyện xưa, dù sao thì ở trong thế giới hiện thực thực sự có quá nhiều sự cản trở, hơi sơ ý một chút thôi, có khả năng Phát Thanh sẽ ra nhiệm vụ hiện thực, sau đó lập tức có thính giả mạnh hơn tìm tới cửa giết bạn.
Mà Tô Bạch cũng là một người luôn coi người trong thế giới chuyện xưa thành NPC mà đối xử, bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, dù sao bọn họ cũng vô tội, mà Tô Bạch và hoàng tử Huyết tộc lại đều cần máu người tươi mới, cho nên cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Ngày sau, người còn may mắn sống sót ở bộ lạc này vẫn luôn truyền miệng cho nhau về một truyền thuyết đáng sợ, đó chính là vào một đêm trăng tròn gió lạnh, một con quỷ đã giáng xuống bộ lạc này, hắn mang tới cái chết và bệnh dịch, khiến cho bộ lạc với mấy trăm mạng người này, trên cơ bản đã biến mất như vậy, một vài người may mắn còn sống sót cũng không thể duy trì được một bộ lạc mà chỉ có thể tản mạn khắp nơi.
“Ừng ực… ừng ực… ừng ực…”
Hoàng tử chỉ cảm thấy trong đôi môi khô khốc của mình có một dòng suối mát lạnh rót vào, anh ta cố hết sức mở miệng ra, điên cuồng hút lấy, anh ta biết đây là thứ gì, đây là thứ mà anh ta đã uống từ nhỏ đến lớn, là máu người, máu người tươi mới.
Chỉ có điều, sau khi uống rất lâu, hoàng tử đột nhiên phát hiện ra, cho dù mình có uống thế nào, thì tình hình trong cơ thể mình cũng không có được sự chuyển biến tốt lên một chút nào hết, đây là chuyện không có khả năng, cho dù là máu của người bình thường, nhưng cũng không đến mức không có một chút hiệu quả nào như vậy.
Hoàng tử giãy giụa mở mắt mình ra, anh ta vẫn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, trong cơ thể cũng hơi rối loạn, dù sao thì một phát súng ở khoảng cách gần đó của Tô Bạch, thật sự đã bắn cho anh ta ngu người.
Sau đó, một màn khiến hoàng tử tức giận đã xuất hiện, anh ta nhìn thấy trên bậc thang trước mặt mình bị người cưỡng chế đào ra một cái máng, sau đó trên máng chất rất nhiều thi thể, sau khi máu tươi của những thi thể này nhỏ xuống, sẽ thuận theo máng trũng chảy tới bên miệng mình, mà trên người mình còn có một người nữa, đang cắm răng nanh của hắn vào trong cơ thể mình và hút máu của mình.
Cậu ta đang coi mình làm thiết bị chuyển hóa máu sao?
Dù sao, máu tươi của người bình thường làm sao có giá trị cao như máu tươi của hoàng tử được chứ?
Tô Bạch ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, thương thế trên người đã hoàn toàn hồi phục lại nguyên vẹn, máu tươi của hoàng tử thật sự vô cùng quý giá, hiệu quả cũng vô cùng tốt, thương thế mà Tô Bạch phải chịu trước đó, đã hoàn toàn khôi phục, trạng thái cũng rất sung mãn.
Lúc này, hắn nhìn thấy hoàng tử đang nhìn mình chằm chằm với vẻ tức giận, mới nở nụ cười, duỗi tay vỗ lên ngực hoàng tử.
“Mau uống đi, đừng lãng phí, bây giờ thời tiết nóng lắm, một lúc nữa những thi thể này và máu tươi đều sẽ bốc mùi thối đấy.”
Tô Bạch có ý tốt nhắc nhở.
Hoàng tử chỉ có thể há miệng, tiếp tục bắt đầu uống máu, anh ta biết, anh ta cần phải uống, vì anh ta muốn sống sót, thì nhất định phải uống, anh ta muốn thoát khỏi sự trói buộc của người này, thì anh ta nhất định phải uống.
Lần này Tô Bạch cũng không tiếp tục hút máu tươi của hoàng tử nữa, nhưng trong lòng hắn, đã có tính toán về trạng thái và lượng bổ sung máu của hoàng tử, hắn sẽ không cho phép hoàng tử hồi phục đến mức độ mà mình không thể kiểm soát được.
“Bây giờ anh là con tin của tôi rồi.” Tô Bạch nói một cách rất bình tĩnh.
“Cậu muốn làm gì?” Hoàng tử vừa uống máu vừa hỏi.
“Ma pháp Huyết tộc, anh biết đấy, tôi không biết ma pháp Huyết tộc, cho nên tôi rất khao khát được học ma pháp Huyết tộc.”
Nói xong, Tô Bạch vung tay chặn cái máng lại, ngăn cản hoàng tử uống máu.
“Có ma pháp Huyết tộc nào học khá đơn giản lại khá thực dụng không, dạy cho tôi một cái, bằng không, anh có thể trực tiếp đi chết.”
“Ha ha, cậu muốn kêu tôi dạy ma pháp Huyết tộc cho cậu sao?” Hoàng tử nhìn Tô Bạch, cười lạnh rồi đáp: “Nếu cậu thật sự muốn học ma pháp Huyết tộc, trước đó bản điện hạ đã nói với cậu rồi, làm ái phi của bản điện hạ, cậu muốn học cái gì bản điện hạ cũng có thể dạy cho cậu, nhưng sao cậu lại không biết thức thời như thế.”
Tô Bạch duỗi tay, vỗ lên trán mình, đáp với vẻ hơi cạn lời: “Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú với anh cho lắm, người mà tôi để ý chân chính, là mẹ anh cơ.”
Hoàng tử nghe được lời này, lập tức nhìn Tô Bạch với ánh mắt mang theo vẻ khiếp sợ và khó tin, anh ta cảm thấy khẩu vị của mình đã đủ độc đáo cũng đủ khác thường rồi, nhưng anh ta không ngờ vậy mà khẩu vị của Tô Bạch còn khoa trương hơn cả mình, tên này lại có hứng thú với mẹ của mình sao?