Chương 1075
Quỷ Đi Nhờ Xe 1
Mập mạp rất nhanh đã đến nơi, phía sau là xe cảnh sát, xe cứu hộ và xe cứu hỏa, sân bay vốn chính là một nơi khá nhạy cảm, xảy ra bất cứ chuyện gì đều sẽ thu hút sự khẩn trương cao độ của rất nhiều phương diện.
Mập mạp hạ cửa sổ xe xuống, Tô Bạch đứng ở bên đường vẫy tay, hắn ngậm điếu thuốc, bước tới kéo cửa xe, rồi ngồi vào vị trí ghế phụ lái.
“Đằng trước chặn đường rồi.” Mập mạp nhận điếu thuốc từ trong tay Tô Bạch, châm lên.
“Chắc hẳn rất nhanh sẽ bỏ phong tỏa thôi, một nơi có lưu lượng người lớn như ở sân bay, không có khả năng phong tỏa quá lâu.” Tô Bạch chìa tay ra ngoài cửa sổ, gảy rơi tàn thuốc: “Có hứng thú xem thi thể của cô gái đó không?”
“Thi thể có gì hay mà xem.” Mập mạp lắc đầu.
“Máu thịt cả người từ trên xuống dưới đều bị véo ra, oán khí rất lớn.” Tô Bạch dùng di động của mình kết nối bluetooth trong xe của mập mạp, nhạc bắt đầu nổi lên: “Đạo nhân đạo, đạo thần đạo, tự cầu nhân gian đạo, là yêu cũng được, là ma cũng tốt, đều là đạo tốt nhất, cười xa xăm, trời đất quỷ khóc thần gào, giang sơn núi non xưa kia sao lại biến thành biển máu cuồn cuộn…”
Đây là một ca khúc chủ đề của bộ phim [Thiến Nữ U Hồn], tên là [Nhân Gian Đạo], lúc này mở lên, quả thực rất hợp cảnh.
“Dựa theo miêu tả của cậu, chắc hẳn là quỷ tới trả thù đòi nợ đi, cô gái này chết cũng không oan, đúng rồi, sau đó con quỷ đó đi đâu, tự mình tiêu tán hay sao?” Mập mạp hỏi.
“Tan biến rồi, đòi nợ xong cũng tự mình tiêu tán.”
“Vậy cũng rất tốt, có oán báo oán, có thù báo thù, nếu trên thế giới này thật sự có thể dựa theo định luật này để vận chuyển, phỏng chừng sẽ thái bình hơn biết bao nhiêu.” Mập mạp cảm thán, anh ta là đạo nhân, hiển nhiên càng thêm nhạy cảm và xúc động đối với những thứ này.
“Phía trước có xe khởi động rồi, con đường chắc hẳn đã bỏ phong tỏa, đi thôi, về nhà nào.” Tô Bạch ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ.
Mập mạp cũng khởi động xe, chỉ là cửa sổ vừa mới đẩy lên, anh ta lại đột nhiên giẫm một chân vào phanh xe, chiếc xe hơi chấn động.
“Đại Bạch, không đúng, nơi đó!”
Thuận theo hướng ngón tay của anh ta, Tô Bạch nhìn thấy một cô gái đứng đơn độc ở nơi đó, cô ta đi một đôi giày cao gót màu lam.
“Đó là quỷ.” Mập mạp nói một cách rất chắc chắn, dù sao anh ta cũng có nghiên cứu sâu về chuyên ngành, nhìn thấy quỷ chắc chắn càng chuẩn hơn Tô Bạch một chút.
“Phí lời, là người vừa chết đấy.” Tô Bạch nhìn mập mạp, hỏi: “Như vậy cũng có thể biến thành quỷ được sao? Hơn nữa tôi thấy trên người cô ta cũng có oán niệm rất lớn.”
“Không nên, quỷ có thể có năng lực đi hại người báo thù đòi nợ, oán niệm mang trên người chắc chắn đủ sâu đậm, người bị báo thù đó chắc hẳn sẽ bụi về với bụi, đất về với đất, đi xuống địa ngục báo danh rồi chứ, rất ít người bị báo thù, mà cũng có thể biến thành quỷ, hơn nữa oán niệm lại lớn như vậy, thế này không có khả năng.”
Mập mạp vỗ miệng, nói tiếp: “Đại Bạch, cậu thật nhìn thấy bà lão đeo phù hiệu đeo tay đó giết người rồi tan biến sao?”
“Tôi cũng có mù đâu, bây giờ năng lực nhìn thấy quỷ vẫn có nhé, bà lão mang phù hiệu đeo tay đó sau khi đụng xe, ngồi ở vị trí ghế phụ lái đã hóa thành một làn khói xanh, rồi tan biến mất.”
Tô Bạch đáp một cách rất chắc chắn, rõ ràng hắn không phải người chuyên tu thuật quỷ thần, nhưng ít nhất lăn lộn đến trình độ hiện tại, dựa vào thần thức và thiên phú về năng lực tầm nhìn của Huyết tộc của mình, nhìn thấy một con quỷ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, đương nhiên quỷ cấp bậc cao hơn hoặc là ảo thuật, Tô Bạch rất khó thông qua mắt thường của mình và thần thức thuần túy để phán định được.
“Cái này không hợp lý, trên người nữ quỷ này cũng có oán khí, cô ta hận, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đại Bạch, sao tôi cứ cảm thấy bà lão mang phù hiệu đeo tay đó không đơn giản là tới đòi nợ nhì?” Ngón tay của mập mạp bắt đầu bấm.
Tô Bạch không biết đây là động tác mà một người xuất gia như anh ta thường thích làm, hay là đang dùng nhân quả để tính toán, nhưng ngược lại, hắn rất có hứng thú với suy đoán mập mạp sẽ nói ra sau đó.
Mập mạp cũng để ý thấy vẻ mặt của Tô Bạch, anh ta cũng không giải thích gì, mà nói thẳng: “Chuyện không đơn giản như vậy, đại Bạch, có thứ gì đã làm xáo trộn ranh giới này.”
“Vẫn là nhân quả?” Tô Bạch nhìn anh ta và hỏi.
“Không phải nhân quả, đây là thuật môn thôi diễn của đạo môn.” Mập mạp giải thích, sau đó anh ta cũng nhận ra mình có giải thích hay không, thực ra cũng không có ý nghĩa gì, Tô Bạch hắn nên nghĩ thế nào vẫn sẽ nghĩ như thế: “Chúng ta cứ đi theo cô gái này, xem xem rốt cuộc cô ta sẽ làm gì, đây tuyệt đối không phải vòng tuần hoàn báo thù đơn giản như vậy.”
“Không về nhà mà ở đây xem quỷ giết người sao?” Tô Bạch thở dài một hơi: “Được rồi, anh xuống xe đi, tôi lái xe về nhà trước, anh cứ từ từ chơi với nữ quỷ đó đi.”
“Đệt, đại Bạch, cậu còn có nhân tính nữa không đấy, còn có một chút lòng đồng cảm nào không? Bây giờ oán niệm trên người cô gái đó đang không ngừng tích tụ lại, cô ta rất có khả năng sẽ đi hại chết một người khác, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đấy đại Bạch.”
“Tôi là thính giả chứ không phải tín đồ, cho dù cô ta đi giết ai, cũng có liên quan gì đến tôi sao? Lỡ như nữ quỷ này thật sự chỉ là một người hiếm có trong xác suất hàng vạn hàng nghìn, cũng sẽ không đi giết người ở đi loanh quanh ở sân bay này, trở thành một cô hồn dã quỷ ở sân bay thì sao, tôi còn không về nhà mà ở đây dây dưa với anh chắc?
Anh không đi thì anh xuống xe, thỏa mãn lòng tò mò của anh đi, tôi phải về nhà gặp con trai tôi.”
“Nhìn nhìn nhìn kìa, cô ta cử động rồi, cô ta cử động rồi, vừa rồi cô ta đứng ở bên cạnh hiện trường tai nạn xe của mình, không ngừng nhớ lại cảnh tượng trước khi chết, đây là quỷ hồn thông qua loại phương thức này để tăng cường oán niệm trên người mình, bây giờ cô ta đã cử động, mẹ kiếp, cô ta đi về phía chúng ta kìa.”