Chương 1077
Người Quen Bày Cục 1
Hòa thượng đang trong giờ tụng kinh và niệm kinh văn, tuy rằng không gõ mõ cũng không dâng hương, nhưng khi anh ta tĩnh tâm lễ Phật, lại tự toát ra một loại phong cách ý vị đó.
Nói là lễ Phật, thực ra ngược lại còn chẳng bằng nói là điều chỉnh tâm cảnh trong lòng mình, đây cũng được xem là một loại tu hành, chắc chắn không thể tính là lãng phí thời gian…
Mà gần đây, mỗi lần mình tụng kinh xong và mở mắt ra, hòa thượng luôn có thể nhìn thấy bé con gật gù ở bên cạnh mình.
Đối với người bình thường mà nói, cảnh tượng cao tăng lễ Phật chỉ có thể gặp mà không thể cầu, còn đối với bé con mà nói, đây lại chính là bài hát ru hay nhất, khóe miệng của hòa thượng lộ ra nụ cười, anh ta quả thực cũng rất có hảo cảm đối với bé con ngây thơ như trang giấy trắng này.
Anh ta ôm bé con lên, đặt cậu bé nằm lên giường tiếp tục ngủ trưa, còn mình thì bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi pha trà.
“Thất Luật, anh nhìn điện thoại đi.” Lúc này, Gia Thố vừa vặn đi ra khỏi phòng, thấy hòa thượng còn đang cầm lá trà, đã biết ngay anh ta vẫn chưa xem điện thoại.
“Có chuyện gì sao?” Hòa thượng dừng việc trong tay lại.
“Đại Bạch về rồi, đang ở ngay bên ngoài, nói là vừa gặp phải chuyện thú vị, kêu chúng ta cùng nhau đi quan sát.”
Hòa thượng gật đầu, vẻ mặt thoạt nhìn có hơi bất đắc dĩ.
“A di đà phật, nên tới vẫn sẽ tới thôi.”
“Có cần nói thẳng cho cậu ấy biết không?” Gia Thố hỏi.
“Không cần, mệnh của Đại Bạch, đến bản thân bần tăng cũng không nhìn rõ được, cậu cũng biết rõ thân thế của cậu ấy vốn là một thể kết hợp mâu thuẫn, cũng vì vậy mà bản thân cậu ấy chính là một biến số, hiện tại không nói cho cậu ấy, có khả năng chuyện đó còn có đường xoay chuyển được, thậm chí còn có khả năng thành công, nhưng nếu như bây giờ nói cho cậu ấy biết, vậy bần tăng cảm thấy khả năng thất bại rất lớn.”
“Tôi cảm thấy Đại Bạch nên có quyền được biết.” Gia Thố gật đầu, tuy rằng đồng ý với cách nói của hòa thượng, nhưng rõ ràng trong lòng cũng không thật sự hoàn toàn tán đồng.
Hòa thượng đặt tay lên vai Gia Thố, nói một cách nghiêm túc: “Nếu để Đại Bạch biết cậu ấy vừa mới trở về từ trong thế giới chuyện xưa, mới xuống máy bay, đã bị tính kế rồi, cậu nói xem, đến lúc đó cậu ấy sẽ có phản ứng gì?”
Ánh mắt của hòa thượng nhìn chung quanh, rồi lưu luyến nơi phòng khách này: “Đến khi đó, giao tình gì đó, quan hệ gì đó, có khả năng đối với Đại Bạch mà nói đều là chuyện không đáng gì.”
“Thật khiến người đau lòng.” Gia Thố lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra uống một hớp: “Thất Luật, anh nói xem, có thành công không?”
“Trước không nói đến có thành công hay không, nhưng ít nhất phải đảm bảo không thể thất bại, bằng không…” Nói đến đây, hòa thượng lắc đầu, rõ ràng không xem trọng cục diện trước mặt này cho lắm.
Cát Tường vẫn còn ở trong nhà, cho nên hai người trực tiếp rời khỏi nhà lão Phương đi ra ngoài, đi được vài bước đã nhìn thấy chiếc xe của mập mạp đỗ tại vị trí cửa của một ngôi nhà dân, Tô Bạch đang dựa vào cửa xe hút thuốc, còn mập mạp thì đang bố trí trận pháp với bộ dạng quái lạ.
“Mập mạp.” Gia Thố mở miệng định nói gì đó, nhưng lại bị hòa thượng giành trước một bước đi tới trước mặt mập mạp, một bước này vừa vặn cắt ngang mấu chốt bày trận của anh ta.
Trong bốn người, hòa thượng và mập mạp là hai người am hiểu trận pháp, cũng vì thế mà hòa thượng có thể chặt đứt tiết tấu khi bày trận của mập mạp bằng một cách không rõ ràng nhất.
“Mẹ nó, hòa thượng, anh điên à, tôi đã sắp bày trận xong rồi.” Rõ ràng, mập mạp đã nhìn ra được sự cố ý vừa rồi của hòa thượng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hòa thượng hỏi.
Tô Bạch nhíu mày, hắn cảm giác được hai người hòa thượng và Gia Thố này dường như đã biết gì đó, lẽ nào thí nghiệm trong miệng của mập mạp là do hòa thượng và Gia thố làm ra?
Nhưng thế này cũng không có khả năng, nếu như hòa thượng và Gia Thố làm ra, bọn họ chắc hẳn sẽ không đần độn đến mức làm ngay ở cửa nhà, hơn nữa còn khiến mình và mập mạp đụng phải, càng không có khả năng trái tim rộng lớn đến mức để mình và mập mạp trở thành một mắt xích trong thí nghiệm này, bởi vì chuyện này không hợp với trình độ của hòa thượng và Gia Thố, hai người này đều là nhân vật rất thông minh vừa gian vừa nham hiểm, không thể đùa với lửa như vậy được.
Mập mạp nói lại toàn bộ những chuyện đã trải qua này lại một lần, mà Tô Bạch thì lại tiếp tục hút thuốc, nhưng vẫn luôn để ý đến phản ứng của hai người hòa thượng và Gia Thố, chỉ là sau khi cố ý cắt ngang mập mạp đang bày trận pháp lúc đầu ra, thì Tô Bạch quả thực không có cách nào nhìn ra được vẻ gì từ trên mặt của hai con cáo già này, trình độ của hòa thượng và Gia Thố cũng không thấp kém như thế.
“Vậy chúng ta có thể đi vào xem trước, hay là cứ mặc kệ đây?” Hòa thượng đưa ra hai ý kiến, nhưng một tầng ý nghĩa khác đã phủ nhận ý đồ trực tiếp bày trận pháp luyện chế chết nữ quỷ ở bên ngoài này của mập mạp.
“Vậy lại không thú vị cho lắm.” Mập mạp có hơi bất mãn: “Người ta đã không nể mặt chúng ta như vậy, chúng ta cần gì phải nể mặt anh ta? Cho dù anh ta là thính giả cao cấp thì đã sao, chúng ta trừ ma vệ đạo, thay trời hành đạo, anh ta còn có thể lấy chuyện này ra để báo thù chúng ta được chắc?”
Mập mạp vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hòa thượng, xem ra, không chỉ có Tô Bạch nhìn ra vẻ khác thường của anh ta trước đó, mà ngay cả mập mạp cũng thế.
Đây là mập mạp đang cho hòa thượng cơ hội nói thật, bởi vì có khả năng trong đáy lòng anh ta cũng đang lo lắng, đây không phải là trò gian trá mà tự hòa thượng chơi ra đấy chứ?
Có điều, dường như hòa thượng cũng hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn đáp một cách kiên định: “Tóm lại, bần tăng vẫn cảm thấy chắc hẳn nên xem xét tình hình trước đi đã.”
Lúc nào, Gia Thố đứng ở bên cạnh Tô Bạch, nhìn hòa thượng và mập mạp trao đổi.