Chương 1078
Người Quen Bày Cục 2
“Cảm thấy thế giới chuyện xưa trước thế nào?” Gia Thố hỏi Tô Bạch.
“Cũng được đi, chuyện của thế giới chuyện xưa, đợi lát nữa rồi hãy nói, có phải cậu đã biết gì đó rồi không?” Tô Bạch hỏi Gia Thố.
Thực ra, hắn rất ghét tình cảnh hiện tại, cho dù cục diện này là cậu hay là hòa thượng gây ra, cậu cứ trực tiếp thừa nhận là được, cậu nói cậu đang nghiên cứu nhân quả, cậu nói cậu đang làm thí nghiệm, lẽ nào tôi mà mập mạp còn cố tình đối đầu với cậu được chắc? Vì mấy mạng người bình thường chẳng liên quan gì đó mà trở mặt với cậu và hòa thượng sao?
Tô Bạch tự cho rằng mình vẫn chưa bác ái đến mức độ đó.
Nhưng hành động và lời nói của hòa thượng hiện tại, rõ ràng lại hơi có ý trốn tránh, hơn nữa anh ta khẳng định có biết một chút về chuyện này.
“Hòa thượng, nói thật với tôi, có phải chuyện này do người mà anh biết làm ra không?”
Bây giờ mập mạp xem như đã cân nhắc xong rồi, chắc hẳn chuyện này không phải bàn tay của hòa thượng làm ra, một là tuy rằng hòa thượng đầy rẫy mưu mô, nhưng vẫn chưa đến mức thật sự coi mạng người như cỏ rác ở thế giới hiện thực, sau nữa, cho dù anh ta làm cũng có thể nói thật ra, nhưng thái độ hiện tại của anh ta, khiến mập mạp có hơi nghi ngờ, liệu có phải hòa thượng đã biết chuyện này do ai làm, cho nên giúp người này bao che hay không?
“Vào trong nhìn đi.” Hòa thượng không định nói thêm gì nữa, trên thực tế, anh ta vẫn luôn rất phản cảm đối với chuyện này, có lẽ đây là một loại bệnh sạch sẽ của anh ta.
Cửa sắt không khóa, hòa thượng trực tiếp đẩy ra, bên trong bày rất nhiều chậu cây mọng nước.
Ba người Tô Bạch, mập mạp và Gia Thố rất thản nhiên đi cùng hòa thượng vào trong, khí tức của nữ quỷ còn đây, cô ta ở ngay trong phòng, chắc hẳn là tầng hai, bởi vì trên vị trí tầng hai, bốn người đều cảm giác được một luồng khí tức lạnh lẽo, hơn nữa khí tức này còn đang không ngừng biến động.
Từ khí tức có thể biết được rất nhiều thông tin, lúc này sự biến động của khí tức đã chứng tỏ cảm xúc của nữ quỷ này đang nằm ở trạng thái dao động cực độ.
Hòa thượng vẫn đi ở phía trước, Gia Thố đi ở sau cùng, giữa là Tô Bạch và mập mạp. Bốn người cùng nhau đi lên cầu thang, âm khí trong căn phòng ngủ chính đó là nặng nhất.
Hòa thượng chắp hai tay lại, niệm một tiếng a di đà phật, dường như có hơi đấu tranh. Gia Thố thì lại thở dài một tiếng thật dài, nhưng vẫn tốt hơn hòa thượng một chút, dù sao thì thanh quy giới luật và môi trường trưởng thành mà một Phật gia như anh ta phải chịu không giống với của hòa thượng, anh ta tùy tiện hơn một chút, đổi cách nói khác chính là càng tàn nhẫn hơn một chút.
Mà hòa thượng, ở trong thế giới chuyện xưa và thế giới hiện thực, anh ta có thể tùy ý tính kế thính giả, cũng có thể đi vào thế giới chuyện xưa tùy tiện hại chết người, nhưng ở trong thế giới hiện thực, nhìn thấy một người bình thường chết oan như vậy, anh ta quả thực có hơi không chấp nhận nổi, thực ra phần lớn thính giả đều coi thế giới hiện thực thành quê hương gửi gắm tinh thần của mình.
Hòa thượng không đi nữa, Tô Bạch thì lại bước tới đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy nữ quỷ đứng bên bờ tường, và một cô gái mặc đồ ngủ vừa mới thắt xong dây thừng, xem chừng là đang chuẩn bị thắt cổ tự sát.
Nữ quỷ nhìn thấy Tô Bạch, nhưng lực chú ý của cô ta vẫn nằm trên người cô gái sắp thòng cổ vào trong sợi dây thừng đó, oán khí trên người cô ta đang sục sôi, chỉ cần cô gái này chết, như vậy nữ quỷ này có thể được giải thoát, bởi vì thù lớn của cô ta đã được báo, có thể đất về với đất, bụi về với bụi.
Hiện tại, bốn người đều đang đứng bên cửa, nhìn một màn trước mặt.
Hòa thượng còn đang đấu tranh, Gia Thố vẫn còn do dự, Tô Bạch thì lại thờ ơ lạnh nhạt. Người đầu tiên không nhịn được chính là mập mạp.
“Chịu tội rồi, chịu tội rồi, một cô gái xinh xắn như vậy mà, ba người các cậu thật máu lạnh, mặc kệ đây là kế hoạch của nhân vật nào, nhưng các cậu thật sự có thể nhìn một cô gái xinh đẹp treo cổ tự vẫn như vậy hay sao?”
Anh ta chen qua Tô Bạch và hòa thượng để tiến vào, trực tiếp quăng một lá bùa từ trong lòng bàn tay ra đánh trúng nữ quỷ, nữ quỷ phát ra một tiếng kêu chói tai thảm thiết, lập tức hồn phi phách tán, sau đó mập mạp đá đổ cái ghế, cô gái ngã xuống, hôn mê trên đất, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau, dường như có hơi bất ngờ với kết quả này. Mà Tô Bạch thì lại dù bận vẫn nhàn nhã bước tới, giống như du khách đi tham quan.
“Được đó mập mạp, lần này anh đã cho tôi nhìn thấy một mặt khác ngoài vẻ háo sắc của anh rồi đấy.”
Mập mạp ôm cô gái đó dậy rồi ném lên giường, cũng không làm gì cô ta cả, chỉ nhìn về phía hòa thượng với vẻ hơi khó hiểu: “Hòa thượng, thế mà anh cũng không cứu, anh không sợ đến mức đó đấy chứ, sợ đắc tội với đại nhân vật làm thí nghiệm sao?”
Hòa thượng mím môi mà không đáp.
Tô Bạch ngáp một cái, đi đến bên cửa sổ và kéo màn cửa ra, đột nhiên nhìn thấy tại một vị trí rất khuất trên tấm rèm bị dán một lá bùa, vẻ mặt của hắn lập tức nghiêm túc hẳn lên, hắn nhìn lá bùa này, rồi lại nhìn lá bùa mà mập mạp vừa dùng để đánh nữ quỷ trên đất.
“Mập mạp..” Hắn gọi một cách rất bình tĩnh.
“Sao thế Đại Bạch?” Mập mạp nhìn hắn với vẻ hơi nghi ngờ.
“Sao thế à?”
Tô Bạch sải bước tới, đá một cước vào bụng anh ta, cả người mập mạp bay ngược ra sau, đâm lõm bức tường sau người, sau đó anh ta ôm bụng, nhìn Tô Bạch trong sự khó hiểu, một sợi máu tươi chảy ra bên khóe miệng.
“Mẹ kiếp, cậu có bệnh à?”