Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1079 - Chương 1079 Dễ Hợp Dễ Tan 1

Chương 1079

Dễ Hợp Dễ Tan 1


Hòa thượng không nói gì, Gia Thố vẫn đứng ở nơi đó một cách rất bình tĩnh, bọn họ không khuyên giải hay ngăn cản, nhưng thực ra bản thân đã chứng minh một loại thái độ.


Mập mạp lau vết máu ở khóe miệng, nhìn hòa thượng và Gia Thố, rồi lại nhìn Tô Bạch vừa dùng một cước đá bay mình. Anh ta không ngu, trên thực tế, anh ta rất thông minh, cho nên lúc này anh ta không tiếp tục rống to quát lớn hỏi tại sao Tô Bạch lại đá mình, mà chủ động ôm bụng đi đến bên màn gió, rất nhanh, anh ta đã nhìn thấy lá bùa dán ở vị trí rất khuất phía sau màn rèm.


“Sao có thể như vậy được, không thể nào.” Mập mạp tự lẩm bẩm với vẻ mặt không dám tin, sau đó, anh ta lại khom người cúi đầu nhìn xuống dưới gầm giường, rồi duỗi tay bóc một lá bùa khác ra.


Khi một người vẽ bùa, thực sự có mang theo phong cách đặc trưng của bản thân họ, cũng giống như những danh nhân tranh chữ kia, chỉ cần là người quen thuộc và hiểu biết, hoàn toàn có thể nhìn ra đây là bút tích của ai.


Con ngươi của mập mạp bắt đầu không ngừng di chuyển, rõ ràng là đang suy nghĩ cao độ, sau đó, anh ta đứng dậy, duỗi tay chỉ vào mình, nhìn hòa thượng và Gia Thố, hỏi: “Mẹ nó, thật sự là tôi làm sao?”


Hòa thượng chắp hai tay lại, gật đầu.


“Tôi không ngờ anh sẽ tự mình phá hủy ván cờ mà mình bày ra, từ một mức độ nhất định mà nói, thực ra đây cũng được xem là kết quả tốt nhất, bởi vì cho dù là tôi, Thất Luật hay là Tô Bạch, nếu cưỡng chế ra tay, thực ra đó chính là hại anh.”


Mập mạp cắn răng: “Tự tôi xóa ký ức của mình sao? Sau đó, tôi coi bản thân thành một mắt xích trong tuyến nhân quả này? Tự tôi coi mình làm sản phẩm thí nghiệm sao?”


Mập mạp còn chưa nói xong, đã bị Tô Bạch nhấc lên bằng một tay, tuy rằng anh ta rất nặng, nhưng đối với hắn mà nói vẫn không tính là gì cả.


“Mập này, bây giờ gan béo quá nhỉ, lão tử vừa mới từ Đại Lý về, đã bị anh tính kế rồi sao?”


Mập mạp nhìn ánh mắt của hắn, lại có hơi sợ hãi, bởi vì anh ta chột dạ, toàn bộ chuyện này chắc hẳn không phải người khác hại mình, đầu tiên hòa thượng và Gia Thố không cần thiết phải hại, mà những thính giả khác cũng không nhàn rỗi sinh nông nổi đến thế, chỉ cần liên tưởng một chút tới phản ứng trước đó của hòa thượng, thực ra sự việc cũng đã rất rõ ràng rồi.


Đây là thí nghiệm mà mình bày ra, cho nên hòa thượng biết rõ từ trước nhưng lại không dám ra tay làm gì, bằng không rất có khả năng mình sẽ bị nhân quả cắn trả, cuối cùng điên dại, thậm chí là tự sát.


Mình chắc hẳn đã xóa ký ức của mình, cho nên mình cũng hoàn toàn không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào, mới bị đưa vào trong như thế.


“Đại Bạch, tôi không nhớ mà, chắc là tôi đã xóa ký ức của mình rồi.”


Bây giờ anh ta quả thực rất chột dạ khi đối mặt với Tô Bạch, bởi vì anh ta biết rõ hắn có tính cách thế nào, mà người ta vừa mới xuống máy bay đã kéo người ta vào trong chuyện này rồi, Trương Bát Nhất anh ta quả thực không không có lý và tự tin để đi giải thích gì cả.


“Một câu không nhớ là xong sao?” Tô Bạch hít một hơi thật sâu, đáp một cách rất nghiêm túc: “Được, bây giờ anh cứ tiếp tục nghiên cứu nhân quả của anh đi, dù sao tôi cũng cảm thấy bây giờ chúng ta không thể ở chung được nữa, anh đi hay là tôi đi, tự anh đưa ra quyết định, trận pháp ở nhà lão Phương là do anh bày, anh có lý do ở lại, nhưng tôi không bằng lòng sống chung dưới một mái hiên với anh, có trời mới biết đến khi nào anh lại phát điên gì nữa!”


“Đừng nóng, đừng nóng, tôi cảm thấy chắc hẳn trước đây tôi đã xóa ký ức, nhưng có lẽ vẫn giữ lại gì đó để nhắc nhở tiến trình và nguyên nhân sự việc, đúng rồi, trong phòng tôi có một két bảo hiểm bị tôi hạ cấm chế, tôi cảm thấy chắc hẳn tôi đã để lại một ít ghi chép trước khi xóa ký ức.”


Tô Bạch buông tay, thả anh ta xuống, sau đó hắn phủi tay mình, hắn chẳng muốn nói thêm gì nữa. Lần trước, bản thân mập mạp tự tìm đường chết, vì nghiên cứu nhân quả mà cứ nhất định đòi làm lớn hại thi thể dưới Tử Kim Sơn chịu tội, sau đó bị một đám Phật sống đó hại, anh ta cũng biết đối phương không dám giết mình, cho nên bo bo giữ mình không có phản kháng gì cả. Mà chuyện này suýt chút nữa đã hại chết ba người Tô Bạch, hòa thượng và Gia Thố. Tuy rằng sau chuyện này mập mạp đã làm rất nhiều việc vì muốn cứu vãn, mà mình, hòa thượng và Gia Thố cũng xem như nhắm một mắt mở một mắt với anh ta.


Nhưng lần này, Tô Bạch không dự định tiếp tục nhẫn nhịn nữa, ngày trước Lam Lâm chết thế nào thì hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, mập mạp anh muốn chơi nhân quả, tự anh qua một bên mà thoải mái chơi, lão tử không thể chọc vào thì cứ trốn là xong!


Mập mạp lo lắng bất an nhảy thẳng xuống từ cửa sổ, chắc hẳn là trở về tìm trong két bảo hiểm xem có ghi chép gì đó hay không, Tô Bạch thì lại chậm rãi đi xuống cầu thang ra bên ngoài cùng hòa thượng và Gia Thố.


“Hòa thượng, anh đã sớm phát hiện ra rồi phải không?” Tô Bạch hỏi anh ta.


“A di đà phật, đúng vậy.” Lúc này, hòa thượng cũng xác nhận không có gì hay để phải giấu diếm nữa.


“Nhưng bần tăng lo lắng, nếu tùy tiện ra tay có khả năng sẽ sinh ra ảnh hưởng rất bất lợi cho mập mạp, đạo của nhân quả, người thiệt hại nhất vẫn là bản thân.”


Tô Bạch có thể hiểu được nỗi băn khoăn của hòa thượng, chính vì loại băn khoăn này cho nên mới đầu anh ta không trực tiếp ra tay cứu người, thực ra việc này rất đi ngược lại với tác phong làm việc nhất quán của anh ta, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, sự an nguy của mập mạp so với sự an nguy của một người bình thường, hòa thượng đã đứng trên góc độ của người trước, cũng không có gì đáng trách hết.


“Anh ta đã hơi điên rồi.” Gia Thố lắc đầu, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Bắt đầu từ lần trước ở Tử Kim Sơn, đến lần ở hiện tại này, tôi đã cảm thấy Trương Bát Nhất đã không thể khống chế được mình nữa.”


Chương 1079

Bình Luận (0)
Comment