Chương 1080
Dễ Hợp Dễ Tan 2
“Tóm lại, không thể tiếp tục ở chung với anh ta nữa, chắc tám chín phần mười rồi, tự mình xóa ký ức của mình để tính cả mình vào trong một vòng nhân quả, tuy rằng không biết hành động và bố trí cụ thể được sắp xếp thế nào, nhưng bây giờ anh ta đã có thể đặt mình vào trong cuộc thí nghiệm, ngay cả sự an nguy của mình mà còn không quý trọng như vậy, vậy chúng ta có tính là gì trong mắt anh ta đâu?” Tô Bạch châm một điếu thuốc, vừa đi vừa hút.
Ba người cứ chậm rãi đi về nhà như vậy, cửa để mở, sau khi ba người tiến vào thềm cửa, trông thấy một mình mập mạp ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quyển sổ nhỏ, thấy ba người Tô Bạch trở về, anh ta ném quyển sổ nhỏ lên bàn trà với vẻ hơi bất đắc dĩ, cũng có hơi bối rối.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Tô Bạch đi đến bên bàn trà, cầm quyển sổ nhỏ lên nhìn. Chữ không nhiều, nhưng các nội dung chính cơ bản đều được ghi chép lại.
Cũng tương tự như mập mạp đã suy đoán trước đó, thực ra người chết và người suýt chết không phải quan hệ đòi nợ trực tiếp, nhưng anh ta đã sử dụng thủ đoạn của mình để cưỡng chế bóp méo loại lý luận “nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác” này, quỷ chết rồi sẽ đi báo thù người hại chết mình, cho dù là trong góc nhìn của người sống, thực ra cũng được tính là một biểu hiện bình thường, và là một chuyện hiển nhiên. Mà mập mạp thì lại trực tiếp biến nó thành một quy luật này, từ đó chế tạo ra một vòng tuần hoàn khép kín.
Chẳng qua, có một điểm rất thú vị, đó chính là những người bình thường mà anh ta tìm để làm thí nghiệm này, lại không có lấy một người tốt. Bà già đeo phù hiệu đeo tay đó, đã từng vì tư tưởng trọng nam khinh nữ mà lén lút dìm chết cháu gái vừa mới ra đời của mình, còn cô gái đi giày cao gót màu xanh quả thực đã từng lái xe đâm chết người, nhưng lại vì quan hệ trong nhà mà thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
“Một câu sai là xong sao?” Tô Bạch đưa quyển sổ nhỏ cho hòa thượng và Gia Thố, sau đó khom người nhìn mập mạp: “Anh chắc hẳn biết rõ, trước đây tôi không trực tiếp bắn chết anh đã là sự khắc chế lớn nhất mà tôi làm ra rồi chứ nhỉ!”
Hai tay của mập mạp ôm mặt, chà xát một cái, sau đó nở nụ cười: “Mọi người, tôi đã lún vào rồi, hơn nữa không thể rút ra được nữa, tôi không quay đầu được, bắt đầu từ lúc tôi quỳ ở dưới Tử Kim Sơn đó, tôi đã biết tôi không quay đầu được, nó quá đẹp, cũng quá mê người.
Cậu biết không, nó chính là thuốc phiện của thính giả chúng ta, cậu ham mê nó, say đắm nó, cho dù biết cuối cùng nó có thể sẽ hại chết cậu, nhưng cậu vẫn làm không biết mệt như trước.
Tôi thậm chí còn có thể làm ra chuyện xóa ký ức của mình để đặt mình vào trong vòng nhân quả.
Đại Bạch, tôi không biết khi đó tôi có biết cậu sẽ trở về hay không, tôi cũng không biết khi đó tôi có cố tình xếp cậu vào hay không, bởi vì trên quyển sổ không ghi, tôi không biết, nhưng đại khái tôi cảm thấy chắc hẳn là có đi.
Mọi người, tôi cũng không khóc lóc buồn bã gì, chúng ta cứ tách ra trước đi, tôi quá nguy hiểm, bản thân tôi cũng cảm thấy hiện tại mình là một thùng thuốc nổ, lần sau khi gặp mặt, chắc hẳn tôi đã thành thính giả cao cấp rồi, nếu không thành thính giả cao cấp, vậy có kết cục gì thì các cậu cũng hiểu.”
Mập mạp đứng dậy, hơi ngẩng đầu, dường như đang kiềm chế cảm xúc trong lòng mình.
Tô Bạch không nói thêm gì nữa, hòa thượng cũng không nói, Gia Thố cũng không nói gì, thực ra cả bốn người đều đã sớm trải qua giai đoạn xử trí theo cảm tính rồi, ồ, đương nhiên, ngoại trừ Tô Bạch thi thoảng sẽ phát bệnh là ngoại lệ ra, nhưng hắn cũng có người mà mình để ý. Ví dụ như tiểu gia hỏa, tiếp tục cho mập mạp ở chung với đám người mình cũng là một loại vô trách nhiệm đối với tiểu gia hỏa, có trời mới biết đầu óc của loại người như anh ta có úng nước nữa không, cũng sẽ giăng bẫy đối với tiểu gia hỏa?
“Tôi đi thu dọn đồ đạc một chút, hòa thượng, anh đổi trận pháp lại đi, tôi cảm thấy với trạng thái của tôi hiện tại, ngoại trừ tôi thăng cấp đến thính giả cao cấp, bằng không rất khó giải được, các cậu cũng cố lên.”
Nói xong, anh ta bước tới nhìn Tô Bạch, rồi lại nhìn hòa thượng và nhìn Gia Thố, sau đó quay người đi về phòng mình thu dọn đồ đạc của mình.
Hòa thượng thở dài, đi pha bình trà, Gia Thố và Tô Bạch thì lại chia ra ngồi lên sô pha.
“Nhân quả.” Trong miệng Tô Bạch phun ra hai chữ này: “Không nghiên cứu nhân quả sẽ không thể thành thính giả cao cấp được sao?”
“Nhân quả là con đường nhanh nhất nối thẳng đến thính giả cao cấp.” Gia Thố đáp: “Bởi vì hiểu rõ quá khứ, biết trước tương lai, xóa sạch những nỗi sợ chưa rõ, mới có thể mang tới dũng khí lớn nhất cho người ta, từ đó trở thành thính giả cao cấp.”
“Con đường này không dễ đi.” Tô Bạch nhận tách trà mà hòa thượng đưa tới.
“Đối với thính giả mà nói, vốn không có con đường thênh thang nào cả.” Hòa thượng bảo.
“Đúng vậy.” Tô Bạch nhấp một ngụm trà, rồi đặt mạnh chén trà lên bàn trà: “Các anh nói thẳng đi, trong hai người các anh, có ai cũng đang tìm hiểu nhân quả không? Ít nhất chúng ta cũng có thể dễ hợp dễ tan, không làm uổng phí tình cảm khó mà gom góp được trong hai năm này ở chung dưới một mái nhà này.”
Trong phòng khách lập tức rơi vào trong im lặng.