Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1081 - Chương 1081 Sự Rời Đi Của Mập Mạp 1

Chương 1081

Sự Rời Đi Của Mập Mạp 1


Theo như Tô Bạch nói, ấn tượng ban đầu nhất của hắn đối với thứ như nhân quả này là tới từ Lam Lâm, khi đó, hắn vẫn chưa trở thành người có thâm niên, khoảng cách với đám người Lam Lâm thực sự rất xa vời, nhưng cảnh tượng điên loạn và tự sát trước nỗi sợ hãi của Lam Lâm về nhân quả cuối cùng ấy, lại vẫn luôn lởn vởn trong đầu Tô Bạch.


Nhưng cho dù không có bài “giáo dục vỡ lòng” lấy thân thử nghiệm này của Lam Lâm, đại khái Tô Bạch cũng sẽ không tìm hiểu nhân quả gì đó, bởi vì đối với hắn mà nói, thực ra quá khứ và tương lai không có quá nhiều sức hút. Hắn là một người vẫn luôn rất thực tế, còn thực tế hơn cả bà cụ tốn nửa ngày mặc cả xuống hai xu tiền khi mua đồ ăn ở chợ.


Chuyện này có lẽ có liên quan đến quá trình trưởng thành của mình, ngay khi bạn vẫn luôn xem tranh trưởng thành, khi bạn vẫn luôn bị đặt trong bình nuôi cấy mà lớn, thì bạn đối với quá khứ của bạn, thực ra đã tê liệt và không quan tâm nữa rồi, đối với tương lai, cũng không có sự mong đợi hay sợ hãi gì, hứng thú duy nhất có khả năng chính là kiên định mà sống.


Có lẽ, đoán trước được thay đổi của nhân quả trong tương lai, đối với hắn mà nói, lại càng có khả năng là một loại tra tấn hơn.


Lúc này, sự im lặng của Gia Thố và hòa thượng khiến trong đáy lòng của Tô Bạch dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, sẽ không phải hai con hàng này cũng đang nghiên cứu nhân quả đấy chứ, vậy lần này chơi vui rồi, mập mạp không cần thiết phải rời đi, mà chỉ có thể là bản thân Tô Bạch tự đi.


“Ha ha.” Gia Thố lắc đầu: “Tôi không nghiên cứu nó, thực ra giáo lý ở bên tôi càng chú trọng vào khổ ở kiếp này, phúc ở kiếp sau hơn, nhưng tôi lại càng thích quan sát kiếp này hơn.”


Phật gia không tin vào kiếp sau, thực ra nói cách khác chính là không tin vào tương lai. Tương lai có cố định hay không thì Phật gia không biết, Tô Bạch cũng không biết, và cũng chẳng ai biết cả, cho nên dứt khoát không biết là được.


Sở dĩ Phật giáo có thể truyền bá lâu như vậy trong thế giới phàm tục, từ xưa đến nay nhiều năm như vậy, thực ra mục đích tuyên truyền của nó đã mang tới sự hỗ trợ rất lớn. Một điểm này rất giống với “ân xá” mà phương Tây đã làm ra vào năm đó, kiếp này chịu tội, kiếp sau hưởng phúc, đối với giai cấp vô sản mà nói, cũng xem là một loại thuốc hay để tự thôi miên chính mình.


Nhưng Gia Thố có thể nói ra điểm rõ ràng trong đó chứng tỏ anh ta càng thực tế hơn, bằng không anh ta cũng không cần kiên quyết đi trên con đường đối lập với những Phật sống đó.


Hòa thượng liếc mắt nhìn Tô Bạch, rồi lại nhìn Gia Thố, bưng tách trà nhưng không uống, mà lại đặt xuống.


“Thực ra bần tăng vẫn luôn do dự, cũng vẫn luôn lưỡng lự, nhưng ít nhất cho đến hiện tại vẫn chưa hạ quyết tâm, việc thăng lên làm thính giả cao cấp bằng cách đi trên con đường tắt nhân quả này, quả thực rất mê hoặc người, nhưng chuyện này cũng giống như khi chúng ta thăng lên làm người có thâm niên cần cẩn thận tìm kiếm vũ khí bản mệnh phù hợp với mình vậy, tóm lại luôn có lối phát triển tốt hơn, nên bần tăng vẫn còn đang do dự.


Nếu như có một ngày nào đó bần tăng cảm thấy mình muốn nghiên cứu nhân quả, vậy bần tăng sẽ chủ động rời đi trước.”


Nói đến đây, hòa thượng và Gia Thố đều “chứng minh thân phận người tốt của mình” một phen.


Lúc này, thực ra Tô Bạch có tin hay không đã không còn ý nghĩa lớn cho lắm, dù sao lúc đầu mập mạp cũng tận tình khuyên bảo Tô Bạch đừng đi tìm hiểu nhân quả, bởi vì nhân quả quá đáng sợ, kết quả nếu không phải vì một cái quỳ ở Tử Kim Sơn đó, thì chẳng ai biết mập mạp đã sớm tự mình chơi đến nghiện rồi.


“Meo.”


Lúc này Cát Tường xuất hiện trong phòng khách, tự nó mở tủ lạnh, lấy một bình sữa tươi ở bên trong, sau đó ngậm bình sữa tươi đi về phòng, chắc là tiểu gia hỏa đã tỉnh lại rồi.


“Tôi đi xem con trai.” Tô Bạch đứng dậy, trở về phòng mình.


Trong phòng khách, chỉ còn lại Gia Thố và hòa thượng.


“Thất Luật, anh có từng nghĩ tới không tìm đến nhân quả, vẫn có thể đi đường khác không? Nghị lực lớn, trí tuệ lớn, gan dạ lớn, dũng khí lớn?” Gia Thố đột nhiên có hứng thú.


“Cậu và tôi chỉ cần làm tốt bản thân mình là được.” Hòa thượng mỉm cười, đáp.


Đúng vậy, tăng nhân lễ Phật, còn không phải chú trọng vào mấy từ này hay sao, nghị lực lớn, trí tuệ lớn, gan dạ lớn, dũng khí lớn


“Chân lý đúc kết này của anh thật sự không thú vị gì cả.” Gia Thố vừa cười vừa duỗi tay chỉ vào hòa thượng không thật thà.


Mập mạp kéo một chiếc va li đi ra ngoài, va ly ma sát ra những tiếng lọc cọc giòn giã trên mặt đất.


Tô Bạch ôm tiểu gia hỏa vừa mới ngủ trưa rất ngon đi ra khỏi phòng, nếu mập mạp đã dự định rời đi, ít nhất vẫn phải nhìn theo một chút.


Mập mạp buông tay, đi tới trước mặt Tô Bạch, nhìn tiểu gia hỏa, rồi làm ra một cái mặt quỷ với nó: “Chú mập sắp phải đi xa rồi, không thể chơi cùng cháu được nữa.”


Mới đầu, mối quan hệ của mập mạp và tiểu gia hỏa có thể nói là xấu nhất, lúc đầu anh ta trộm tiểu gia hỏa ra ngoài để giao nhiệm vụ, tự mình rời khỏi thế giới chuyện xưa, hại ba người Tô Bạch, nhưng sau đó sinh hoạt chung với nhau, anh ta lại là một người thân thiện nhất với tiểu gia hỏa ngoại trừ Tô Bạch và Cát Tường ra, trong này hiển nhiên có tâm lý bù đắp, nhưng chẳng phải mập mạp cũng thích đứa trẻ đơn thuần này hay sao?


Tiểu gia hỏa chu miệng, nhìn cha của mình, trông có vẻ hơi buồn.


“Tạm biệt mọi người, lần sau có cơ hội mời mọi người ra ngoài ăn khuya nha.”


Gia Thố và hòa thượng cũng đứng dậy khỏi sô pha, ba người đều chọn cách nhìn theo, không có giả bộ giữ lại, cũng không có quá nhiều lời nói, lần này chia ly, rõ ràng có hơi không đủ thành ý, nhưng dưới bối cảnh giữa các thính giả ngươi lừa ta gạt giết nhau vì lợi ích, còn có thể làm ra hình ảnh như lúc này đã tính tốt lắm rồi.


Mập mạp đã đi như vậy, cũng không nói gì nhiều, anh ta lái con Audi của mình rời đi.


Chương 1081

Bình Luận (0)
Comment