Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1083 - Chương 1083 Lời Cảnh Cáo Của Kẻ Thù 1

Chương 1083

Lời Cảnh Cáo Của Kẻ Thù 1


Sau bữa cơm, tiểu gia hỏa tự mình chơi xếp gỗ, sau khi Tô Bạch tắm rửa, thấy Cát Tường ở bên cạnh tiểu gia hỏa trong phòng khách, nên mình cũng đi thẳng vào phòng ngủ, vừa vào phòng ngủ, hắn đã nhìn thấy một bức tranh đặt trên giường mình.


Tô Bạch hơi nhíu mày, biết rõ bức tranh này là Cát Tường đặt lên, rất có khả năng là Cát Tường có lời nhắc nhở gì đó đối với mình, mà lời nhắc nhở này có liên quan đến cuộc gọi mà mình đã ngắt đó.


Có điều, Tô Bạch quả thực có một loại cảm giác chán ghét rất nặng đối với bức tranh này, vật dẫn thời thơ ấu của mình chính là bức tranh này, nhưng cũng chính vì biết rốt cuộc tuổi thơ của mình là thế nào, cho nên áp lực và sự giận dữ của hắn với tuổi thơ của mình cũng gián tiếp chuyển dời một chút lên bức tranh này, thực ra nó chính là kẻ đồng lõa lừa mình.


Một mặt khác, thì lại là chuyện của Huân Nhi lần trước, dường như trong mơ hồ đều tự có số trời cả, số trời này, cũng không phải không thể thay đổi, nhưng ít nhất là hình ảnh nhìn thấy đều sẽ xảy ra, lại có khả năng trên thực tế, hướng đi và kết cục của sự việc đã xuất hiện sự thay đổi. Nếu là như vậy, xem ra, nhìn và không nhìn bức tranh này cũng không có ý nghĩa lớn gì.


Mập mạp chìm đắm trong nhân quả gần như không thể tự thoát khỏi, không tiếc tự xóa đi ký ức của bản thân để thực hiện thí nghiệm của mình, mà bức tranh này đối với Tô Bạch mà nói, cũng tương đương với chiếc hộp Pandora, có năng lực dự báo tương lai, nhưng đối với hắn mà nói, lại là thứ gà mờ như vậy.


Hắn cầm bức tranh lên, ném vào trong tủ đầu giường ở một bên, rồi dựa lên giường, duỗi tay cầm một quyển sách. Đây là sách mà mập mạp mua, tên là “Thiên Cục”, gần đây vì có trong một bộ phim truyền hình, nên quyển sách này cũng rất nổi, “chàng rể thắng trời” bên trong lại càng được viết một cách rất khí phách.


Không biết mập mạp xuất phát từ tâm lý gì mà trực tiếp mua bốn quyển về, trong phòng mỗi người đều có một quyển, bây giờ nghĩ lại, thực ra cũng hợp với tâm cảnh của anh ta khi đó. Chàng rể thắng trời và thiên đấu, niềm vui bất tận, so ra, còn không phải là cái được gọi là thiên đạo, là cái gọi được là vận mệnh, là cái được gọi là nhân quả hay sao?


Tô Bạch tùy tiện lật sách, không có hứng thú quá lớn đối với loại văn vẻ này, hắn đặt sách sang một bên rồi nằm xuống, đôi mắt chậm rãi khép lại, hắn quả thực có hơi mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi.


“Meo.”


Sau khi Tô Bạch ngủ được một tiếng, Cát Tường đứng ở cửa phòng ngủ, nó nhìn thấy bức tranh đó bị Tô Bạch đặt trên tủ đầu giường nhưng cũng không có biểu cảm gì, có lẽ, nó vốn cũng đoán ra được hắn chẳng muốn nhìn bức tranh đó.


Trong phòng ngủ chỉ có một mình Tô Bạch hít thở bình ổn, Cát Tường nhảy lên giường, rón ra rón rén lại gần hắn, nó nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, rồi từ từ nằm phục xuống.


Một đêm này trôi qua rất yên bình, đợi hôm sau tỉnh lại, Tô Bạch nhìn thấy tiểu gia hỏa đang ngủ bên cạnh mình, Cát Tường thì dựa vào vào người tiểu gia hỏa.


Thời tiết ở Thượng Hải đã chuyển ấm dần, tuy rằng đợt này mưa khá nhiều, nhưng bước chân của mùa hạ thực ra cũng đã đến rồi, Tô Bạch phủ một cái chăn nhỏ phủ lên người tiểu gia hỏa, cậu bé ngủ rất ngon, rồi hắn đứng dậy, khi đi vào nhà vệ sinh lại nhìn thấy hòa thượng đang rửa mặt.


“Dậy rồi à.”


“Ừm.”


Hai người chào hỏi đơn giản.


Đúng lúc này, cửa sắt bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, bởi vì bốn người ở đây đều không tiếp xúc với xã hội bên ngoài nhiều cho lắm, cho nên cũng không lắp chuông cửa, nếu thật sự có người tìm, chỉ có thể dùng sức gõ cửa sắt.


Hòa thượng đã rửa mặt xong trước, ý bảo mình ra ngoài mở cửa xem sao, Tô Bạch thì lại đi vào, bắt đầu rửa mặt.


Chưa đến một lúc, hòa thượng đã quay trở lại, trong tay cầm một bọc hàng, bọc hàng không lớn, cũng chỉ to hơn bao thuốc lá một chút mà thôi, theo kiểu bọc bìa các tông.


“Thứ gì đây?” Tô Bạch vừa cầm khăn mặt lau mặt, vừa hỏi.


Hòa thượng lắc đầu: “Đại khái là mấy thứ nhỏ như vi mạch, người nhận hàng đề là tên cậu đấy.”


Nói xong, hòa thượng mở bao hàng, thứ bên trong rất đơn giản, chính là một tấm thẻ, hòa thượng tách một góc thẻ, bảo: “Là USB dạng thẻ.”


“Trong phòng tôi có máy tính.” Tô Bạch nhắc nhở.


Hòa thượng đi vào phòng hắn, lấy máy tính ra, sau đó ngồi lên sô pha phòng khách, Tô Bạch lôi một bình nước khoáng ở trong tủ lạnh sau đó cũng ngồi xuống.


Người nhận hàng là mình, lại còn là một USB, hơn nữa quan trọng nhất là đối phương biết mình sống ở đây, cái thẻ này không bình thường thực ra đã là việc được định trước rồi.


USB được hòa thượng cắm vào trong máy tính, máy tính bắt đầu tải thành phần, rất nhanh đã đọc xong, mở USB ra, bên trong là một tệp video, kích đúp vào, trong màn hình lại xuất hiện một hình ảnh rất mờ ảo.


Đây chắc hẳn là dùng di động để quay, cho nên góc nhìn không được tốt cho lắm, cũng có hơi rung lắc, đồng thời môi trường khi ấy cũng quả thực có hơi tối, không thích hợp để quay đến vậy.


Đây chắc hẳn là một căn phòng nhỏ, Tô Bạch hơi nhíu mày, căn phòng này và cái gọi là vách tường kia, khiến mình có cảm giác quen thuộc, hình như mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.


“Cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt…”


Trong video truyền tới một tràng tiếng giòn tan, tiếng vang này nghe qua giống như có người đang gặm nhấm “thịt da gân cốt” mang tới một loại tạp âm khiến da đầu người tê rần.


Âm thanh này kéo dài ba mươi giây, mà Tô Bạch đặt biệt để ý độ dài của video này, chỉ có chừng năm mươi giây mà thôi.


Đến cuối cùng, một bàn tay bị gặm cắn tơi tả văng ra, rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang trầm thấp, sau đó, màn hình xoay chuyển, nhắm thẳng vào một gương mặt, một gương mặt có hơi mờ ảo trong bóng tối.


Đây là một gương mặt già nua, đầy rẫy nếp nhăn và mang theo những vết máu thẫm, ông ta đang cười, cười đến mức rất thỏa chí và điên cuồng, ngay lúc ông ta đang cười, Tô Bạch dường như cũng nghe thấy tiếng cười thuộc về nữ giới từ trong video.


“Tôi sẽ tới báo thù.”


Giọng nói chói tai mang theo một loại tâm thần truyền tới từ trong video, sau đó, video đang phát kết thúc.


Hòa thượng xem xong video, hỏi: “Kẻ thù của cậu sao?”


Chương 1083

Bình Luận (0)
Comment