Chương 1084
Lời Cảnh Cáo Của Kẻ Thù 2
“Kẻ thù của tôi chắc hẳn không nhiều như vậy đâu.” Tô Bạch đáp.
Hòa thượng hơi im lặng: “Cậu vừa nói gì, nói lại một lần xem?”
“Ha ha.” Tô Bạch nở nụ cười: “Tôi biết là ai rồi, con hàng này muốn tìm tôi báo thù, tôi cũng không có cách nào khác, khi đó ông ta cùng một thính giả họ Châu, tôi và mập mạp đều bị nhốt ở dưới lòng đất. Chúng tôi tìm được một trận pháp truyền tống có thể rời khỏi nơi này ở trong xe ngựa. Họ Châu và mập mạp đều hiểu trận pháp, vốn dĩ họ Châu muốn liên thủ với mập mạp hại tôi và ông già đó cùng ở dưới lòng đất, kết quả mập mạp phản bội, thành ra họ Châu và ông già đó đều ở dưới lòng đất.
Pháp khí bản mệnh của lão già đó còn bị tôi cầm về đây, nhưng sau đó mập mạp đã lấy từ chỗ tôi đi rồi, vẫn chưa trả lại cho tôi, tôi cảm thấy bây giờ tìm trong phòng anh ta cũng không thấy được đâu.”
“Một pháp bảo bản mệnh mà thôi, tuy rằng giá trị lớn, nhưng vấn đề cũng không lớn, trong video chắc hẳn là khi ông ta bị nhốt ở dưới lòng đất quay được, ông ta đang ăn thịt người, ăn thịt một thanh niên họ Châu mà cậu nói đó sao?”
“Chắc là vậy đi, bằng không sao mà chịu đựng được qua khoảng thời gian đó, nhưng tôi rất tò mò, theo lý mà nói ông ta không chết, chắc hẳn đã sớm được Phát Thanh truyền tống vào thế giới chuyện xưa rồi lại được truyền tống ra ngoài mới phải, Phát Thanh cũng không có khả năng tiếp tục truyền tống ông ta về lòng đất, đương nhiên, cũng có khả năng này.”
Trong lòng Tô Bạch nghĩ ngợi, dựa theo tình hình khi mình ở nơi chứng đạo lúc ấy và tình trạng của vị trong quan tài đó, cho dù Phát Thanh cho mình tiến vào thế giới chuyện xưa, lúc hoàn thành nhiệm vụ đi ra ngoài, vẫn sẽ truyền tống mình về nơi chứng đạo.
Nhưng bây giờ có thể làm rõ một điểm, ông già họ Thẩm đó, đã ra ngoài rồi.
Là người khác đã cứu ông ta ra? Hay là bản thân ông ta giống như nhà tù Shawshank, mạnh mẽ đào ra ngoài?
Nhưng bây giờ ông ta đã nhắm mũi nhọn vào mình, tuy rằng đối với người trong cuộc như hắn mà nói có hơi không thoải mái, nhưng cũng tính là chuyện hợp tình hợp lý cả thôi. Dù sao Tô Bạch cũng đã cuỗm mất cái thước từ trong tay ông ta, cũng chính là vũ khí bản mệnh của ông già họ Thẩm đó, mà mập mạp cũng đứng ở bên Tô Bạch. Từ góc nhìn của ông già Thẩm, có thể nhìn ra được cuối cùng là Tô Bạch và mập mạp liên thủ hại ông ta từ đầu đến cuối.
Có điều tiếng cười phụ nữ trong video, khiến Tô Bạch có hơi khó mà giải thích được, lẽ nào là tiếng cười của cô công chúa Đại Tần đó?
Nhưng không phải tàn hồn của công chúa Đại Tần đã bị mình phong ấn vào trong cây thước rồi sao, cái thước cũng bị mình mang ra ngoài, thời gian quay đoạn video đó là khi còn ở dưới lòng đất, nhưng tại sao tiếng cười của tàn hồn công chúa Đại Tần lại xuất hiện ở nơi đó?
“Sự việc có nghiêm trọng không?” Hòa thượng hỏi: “Nếu cần giúp thì cứ nói.”
“Yên tâm, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu, thực ra, không phải tôi lo lắng chuyện này, mà tôi lo cho mập mạp kia kìa, cái thước đó cũng chính là pháp khí bản mệnh của lão già đó, sau khi tôi ra ngoài đã đưa cho mập mạp đi nghiên cứu. Chuyện này tôi cũng sắp quên luôn rồi, bây giờ xem ra, rất có khả năng là bên mập mạp đã xảy ra vấn đề.”
“Mập mạp?” Hòa thượng có hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cậu nói xem, có khả năng mập mạp đã thay đổi từ rất lâu rồi không?”
“Có lẽ thế, tôi phải kiểm tra một chút.” Tô Bạch lấy di động ra, nhấn dãy số của Sở Triệu.
“Alo, A Bạch, có chuyện gì thế?” Âm thanh phía bên Sở Triệu khá tạp, chắc hẳn là đang ở trong văn phòng.
“Giúp tôi điều tra hồ sơ chuyến bay và ghi chép ở khách sạn của một người, Trương Bát Nhất, người Thành Đô, khoảng thời gian gần đây đều ở Thượng Hải, trong tay còn có một con xe mới là Audi A6.”
“Được.” Sở Triệu không nói nhiều lời vô nghĩa, cũng không giống như trước kia nói không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, lợi dụng máy móc công làm việc riêng, mà trực tiếp đồng ý: “Tôi sẽ lập tức cho người đi điều tra.”
Hòa thượng đứng dậy, đi pha bình trà, gần đây mập mạp không ở đây khiến trong nhà khá yên tĩnh, cho nên hứng thú pha trà của hòa thượng cũng tăng vọt lên.
Không lâu sau, di động của Tô Bạch vang lên, là cuộc gọi từ Sở Triệu.
“Alo, A Bạch, tra ra rồi, hồ sơ thông hành của người này trong khoảng thời gian gần đây nhất cho thấy tháng trước có đi tới Lhasa…”
Tô Bạch gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Mối quan hệ giữa Tô Bạch và Sở Triệu quả thực đã bình thường hơn rất nhiều, ít nhất khi nói chuyện với Sở Triệu, hắn sẽ không còn sự phản cảm gì đối với anh ta nữa.
Hắn cúp điện thoại, xoay di động trong lòng bàn tay: “Hòa thượng, chuyện của mập mạp không đơn giản như vậy, có phải tháng trước con hàng này đã tới Lhasa đúng không? Hoặc là là rời khỏi nơi này khá lâu?”
“Có ra ngoài một khoảng thời gian, khi ấy cậu đang ở Đại Lý.” Hòa thượng đáp lời.