Chương 1085
Cơ Thể Lính Tần 1
Mập mạp đã từng tới Lhasa, sau đó ông Thẩm đó ra ngoài, liệu rằng trong này có mối quan hệ nào không?
Không liên quan mới lạ ấy!
Tô Bạch bưng tách trà, lặng lẽ ngồi lên sô pha.
Thực ra hắn thật sự không phải một người thích nhiều chuyện, nhưng điều hắn không ngờ đến, là chuyện lần này lại có sự tham gia của mập mạp, cho dù là đến hiện tại, Tô Bạch vẫn không thể nào xác nhận được mập mạp thật sự tính kế mình vì lợi ích gì?
Lúc trước anh ta muốn ngọc như ý, Tô Bạch cũng ném cho anh ta, cho dù hắn cũng biết trong này có vong hồn của công chúa Đại Tần, nhưng hắn vẫn không hề do dự như cũ, cũng giống như lúc đầu mập mạp đã trao đổi máu của Vampire cổ xưa đó cho mình, cho dù anh ta không phải Vampire, nhưng Tô Bạch cũng không tin anh ta thật sự không biết giá trị của một giọt máu đó.
Anh ta không cần thiết phải tính kế mình như vậy, anh ta muốn có được thứ gì, chỉ cần không phải là yêu cầu rất quá đáng, đại khái Tô Bạch vẫn sẽ cho anh ta.
Như vậy, mục đích của anh ta rốt cuộc là gì?
Tay của Tô Bạch đặt dưới cằm mình, nhẹ nhàng xoa, hòa thượng ngồi đối diện với hắn, thấy bộ dáng này của hắn, mới nhắc nhở: “Đối phương biết địa chỉ của chúng ta.”
“Nhưng tôi không tin ông ta thật sự có thể tấn công vào trong này, đúng rồi, hôm qua anh đã thay đổi trận pháp chưa?”
“Đã thay đổi rồi, cho dù đích thân mập mạp trở về, cũng không có khả năng tiến vào trong này được.” Hòa thượng đáp một cách rất tự tin.
“Tôi không lo mập mạp.” Tô Bạch giải thích một chút, sau đó đứng dậy: “Bỏ đi, tôi ra ngoài đi dạo đây, người ta cũng đã chuyển phát nhanh USB cho tôi rồi, nếu như tôi vẫn luôn ở trong nhà như vậy, không phải ngay cả cơ hội cho ông ta ra tay cũng không có sao?”
“Ông ta có lý do gì để chủ động ra tay với cậu không?” Hòa thượng hỏi.
“Chắc hẳn… là có đi.” Tô Bạch nghĩ ngợi một chút: “Đứng ở góc độ của ông ta để xét thì quả thực có.”
“Vậy cậu cẩn thận một chút.” Hòa thượng nhắc nhở.
“Được rồi, vừa vặn tôi đang muốn tìm người để luyện tay đây.” Tô Bạch đã học được không ít ma pháp Huyết tộc trở về, tuy rằng vẫn chưa có thời gian thật sự tu luyện và củng cố, nhưng cũng giống như một người có được một năng lực mới, luôn có một loại cảm giác nóng lòng muốn thử.
“Ông ta dám trở về tìm cậu, chắc hẳn là có chỗ dựa.”
“Đánh không lại còn không chạy được sao?” Tô Bạch cười với vẻ không cho là đúng: “Đúng rồi, xe của tôi bị cảnh sát kéo đi trước đó, đã lấy về chưa?”
“Lấy về rồi, đang đỗ ở góc tường bên kia, chìa khóa treo ở tủ giày tầng một.”
“Cảm ơn hòa thượng.”
“Là mập mạp lấy về giúp cậu đấy.”
Tô Bạch gật đầu, thay đôi giày, cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Hiếm khi trời không còn đổ mưa, tuy rằng thời tiết có hơi âm u, mây đen cũng hơi dày, nhưng ít nhất trong không khí cũng tràn ngập một loại cảm giác mát mẻ ẩm thấp và nhẹ nhàng, mùa này khiến người cảm thấy rất dễ chịu.
Tô Bạch khởi động xe, ngồi trong xe nghĩ một lúc xem mình còn có thể đi tới nơi nào, Thượng Hải rất lớn, nhưng bạn của mình thật sự không nhiều, người có thể đi tìm cũng rất ít.
Trên thực tế, nếu không phải ở chung với hòa thượng và Gia Thố, Tô Bạch cũng sẽ không đi tìm hòa thượng và Gia Thố nói chuyện, uống trà vào những lúc nhàn rỗi.
Cho dù bạn có quen với cách thức sinh hoạt đơn điệu và cô độc hay không, nhưng dù sao bạn cũng là một con người, mà suy nghĩ và cảm xúc của con người lại là một thể phức tạp, cho dù có là người quen cô độc cỡ nào cũng có khả năng thi thoảng, hay đột nhiên cảm thấy có phải mình đã quá cô đơn rồi không?
Hắn nghĩ ngợi một chút, hình như hiện tại người mà mình có thể tìm cũng chỉ còn lại một.
Hắn không gửi tin nhắn cho cô ấy, mà trực tiếp lái xe đi, sau nửa tiếng, Tô Bạch lái vào trong tầng hầm đỗ xe dưới một tòa nhà, hắn khá quen thuộc nơi này, bởi vì trước đây văn phòng thám tử của mình cũng mở ở nơi này, công ty trò chơi của Lương Sâm và Giải Bẩm cũng ở trong tòa nhà này luôn.
Hắn vào thang máy, nhìn số thang máy không ngừng nhảy lên trên, đợi khi nghe được một tiếng “ting,” Tô Bạch mới bước ra khỏi thang máy, thực ra ở lối rẽ chính là cửa văn phòng thám tử trước kia của mình, có điều, bây giờ rõ ràng cửa đã bị đổi, mang đến cho người một loại cảm giác ấm áp mà không khoa trương.
Hắn ấn chuông cửa, lúc này đột nhiên lo lắng lỡ như cô ấy không ở đây thì làm thế nào?
Cũng may, rất nhanh cửa đã bị đẩy ra, một cô gái xa lạ đứng trước mặt hắn, nhìn hắn với vẻ hơi nghi ngờ: “Xin chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không?”
“Không.”
“Vậy xin lỗi, tôi không thể cho anh vào được.” Cô gái rất ôn hòa, nhưng Tô Bạch có thể nhìn ra được, trước đây, rất có khả năng cô gái này là một quân nhân, nói cô ta từng làm lính đánh thuê, trải qua gió tanh mưa máu thì lại khoa trương quá, nhưng một người tay không vật ngã hai, ba người đàn ông trưởng thành, chắc hẳn không thành vấn đề.
“Tôi là bạn của Dĩnh Oánh Nhi.” Tô Bạch nói.
“Để anh ấy vào đi.”
Bên trong truyền tới tiếng nói của Dĩnh Oánh Nhi.
“Hủy bỏ lịch hẹn sáng nay, không, toàn bộ lịch hẹn hôm nay hết cho tôi.”
Cô gái có hơi bất ngờ, lại đánh giá Tô Bạch một chút, đáp một tiếng được với bên trong, rồi lấy điện thoại đi ra khỏi phòng chuẩn bị gọi điện, đồng thời để cửa cho Tô Bạch.
Tô Bạch đẩy cửa đi vào trong, Dĩnh Oánh Nhi đang ngồi trước bàn làm việc chỉnh sửa tài liệu.
“Tiểu Tinh, rót…” Dĩnh Oánh Nhi thấy Tiểu Tinh đang ở bên ngoài gọi điện hủy cuộc hẹn trước, chỉ đành tự mình đứng dậy pha một cốc trà đưa cho Tô Bạch, sau đó nói với vẻ hơi áy náy: “Có báo cáo học thuật phải làm xong sớm, anh đợi chút nhé.”
Nói xong, cô ấy lại ngồi ra sau bàn làm việc, tiếp tục công việc của mình.