Chương 1086
Cơ Thể Lính Tần 2
Tô Bạch vốn định khách sáo một chút, nói thực ra là do bản thân mình tới bất ngờ, nhưng thấy lúc này Dĩnh Oánh Nhi đang nghiêm túc làm việc, đột nhiên hắn cảm thấy dường như đối phương cũng không cần lời giải thích của mình.
Bởi vì tính đặc thù trong thân phận của mình, nếu mình đã tới rồi, cô ấy nhất định sẽ đẩy sạch những mối quan hệ xã giao và công việc khác ra để tiếp mình.
Cô ấy không phải người tình của mình, nhưng hình như mình cũng không phải khách hàng của cô ấy.
Tô Bạch bưng tách trà, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, nơi này đã được trang trí lại, hoàn toàn không còn dáng vẻ của văn phòng thám tử ngày trước nữa.
Hắn đứng ở trước cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau bên ngoài, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, như thể mình bị toàn bộ thế giới này vứt bỏ, hoặc có thể, thực ra là mình đã vứt bỏ toàn bộ thế giới trước.
Không lâu sau, một đôi tay trắng nõn mịn màng ôm lấy Tô Bạch, cơ thể mềm mại và ấm áp dán sau lưng mình, quanh chóp mũi vấn vương mùi hương nhẹ nhàng.
“Bản năng nghề nghiệp của tôi nói cho tôi biết, bây giờ người nào đó cần an ủi.” Dĩnh Oánh Nhi dựa lên người Tô Bạch với vẻ hơi lười biếng.
Giữa hai người họ, không có suy nghĩ tình cảm và dục vọng gì, mà chỉ đơn thuần là cô ấy ôm hắn như vậy. Một màn này diễn ra trong thời gian rất dài, thẳng đến khi trà trong tay Tô Bạch đã nguội mất.
“Cảm ơn.” Tô Bạch đáp.
Dĩnh Oánh Nhi hơi mỉm cười, quay người ngồi về vị trí của mình, vắt chéo đôi chân thon dài, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thực ra ngay từ lần đầu gặp mặt và tiếp xúc, tôi đã biết rõ, anh sẽ không bị bất cứ vấn đề tinh thần nào đánh ngã, anh sở hữu tinh thần nghị lực khiến tôi khó có thể tưởng tượng được.”
“Có lẽ thế.” Tô Bạch uống một hơi cạn sạch nước trà nguội trong tay, rồi đặt chén trà lên bệ cửa sổ trước mặt: “Gần đây việc làm ăn thế nào?”
“Nhờ phúc từ bảo địa phong thủy này của anh mà tốt lắm.” Dĩnh Oánh Nhi cầm một cây bút máy trong tay, nhẹ nhàng gỡ một chiếc cúc áo trên cùng nhất trên áo sơ mi của mình với Tô Bạch: “Có hơi nóng.”
Đúng vậy, có hơi nóng, sau khi một chiếc cúc áo được cởi ra, thấp thoáng lộ ra đường nét đó, không rõ cho lắm nhưng lại vừa vặn đủ.
Tô Bạch đi tới, duỗi tay ra, hướng về phía sơ mi của Dĩnh Oánh Nhi.
Dĩnh Oánh Nhi dùng đôi mắt sáng ngời của mình nhìn hắn: “Nếu như anh muốn đóng cúc áo của tôi vào, vậy tôi sẽ rất coi thường anh đấy, quá làm bộ làm tịch, chẳng qua là vì bản thân che giấu suy nghĩ thật sự trong lòng mình mà thôi.”
Tô Bạch nuốt nước miếng, đột nhiên thấy hơi khô miệng.
“Đây cũng là phương pháp chữa trị của cô sao?” Tô Bạch hỏi, câu hỏi này rất không hiểu phong tình, đồng thời cũng rất phá hỏng bầu không khí.
Nhưng Dĩnh Oánh Nhi biết rõ rốt cuộc Tô Bạch là một người thế nào, nên cô ấy không hề để ý đến loại chuyện này một chút nào. Cô ấy đứng dậy, chủ động leo lên người hắn, hai người đối mặt với nhau: “Đây là đợt trị liệu cá nhân độc nhất vô nhị của tôi dành cho anh, đợi đến khi anh thật sự tiến vào, anh không chỉ phát hiện ra bên dưới của tôi rất chặt, mà còn phát hiện có máu chảy ra nữa.”
Tô Bạch cúi đầu, trán của hai người nhẹ nhàng dựa vào nhau.
“Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh một câu.” Dĩnh Oánh Nhi không để ý đến động tác trông có vẻ hơi thân thiết với Tô Bạch này, hỏi.
“Nói đi.”
“Anh là vì tôi là người mà anh để ý, cho nên anh không bằng lòng có quan hệ với tôi, hay là vì trong mắt anh, tôi không có gì khác biệt với những người phụ nữ bình thường đó, cho nên mới anh không coi trọng?
Giống như quý tộc cổ đại, cảm thấy để huyết mạch và tinh hoa của mình chảy ra ngoài cũng là một loại tội lỗi.”
“Bản thân cô đã biết đáp án rồi.” Tô Bạch trả lời như vậy.
“Vẫn mập mờ thế nào cũng được.” Dĩnh Oánh Nhi quay người, bắt đầu thu dọn bàn làm việc của mình: “Lát nữa ra ngoài ăn cơm không?”
Sau đó, không có câu trả lời.
Dĩnh Oánh Nhi sững sờ, quay đầu lại, phát hiện ra Tô Bạch đã biến mất dạng.
“Rào!”
Mưa đã bắt đầu rơi, chắn mất phần lớn tầm nhìn, bằng không phỏng chừng sẽ có không ít người nhìn thấy trong không trung có hai người đang cùng nhau ngã xuống dưới.
“Cậu để ý ả đàn bà đó, cậu để ý ả đàn bà đó, đúng không?” Ông Thẩm đeo mặt nạ, mặc áo khoác màu đen, đang cười điên cuồng với Tô Bạch: “Vậy tôi sẽ không giết cậu trước, tôi phải giết cô ta trước, chỉ giết một người bình thường, Phát Thanh cũng sẽ không trừng phạt tôi, tôi đi giết cô ta trước!”
“Rầm!”
Cơ thể của hai người rơi vào trong vườn hoa, Tô Bạch dùng một tay ấn vào ngực của ông Thẩm, mặt đất cũng vì thế phát ra một âm rung, lúc này toàn bộ hoa cỏ trong vườn hoa cũng bị dập nát.
Nhưng ông Thẩm lại không hề để ý chút nào, không chỉ nội tâm của ông ta không để ý, mà ngay cả cơ thể của ông ta cũng không hề gì.
Tô Bạch nhíu mày, sau đó duỗi tay gỡ mặt nạ của ông ta xuống, bên dưới mặt nạ là một gương mặt trẻ tuổi và xa lạ, ông ta đang nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, mang theo nụ cười dữ tợn.
Lòng bàn tay của hắn dùng sức, xé rách áo khoác ngoài trên người ông Thẩm, để lộ ra khuôn ngực màu đồng cổ vô cùng cứng rắn.
“Đây là…” Trên mặt Tô Bạch lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Khặc khặc… đúng vậy, đây là cơ thể của lính Tần!”