Chương 1087
Tặng Cậu Một Cơ Thể Cũng Có Sao Đâu! 1
Rốt cuộc cơ thể của lính Tần đáng sợ bao nhiêu, thì Tô Bạch cũng đã từng tận mắt chứng kiến thậm chí còn từng tự tay sờ vào, có kinh nghiệm của bản thân nhất.
Đương nhiên, một tốp lính Tần đó đã chết rồi, nhưng cơ thể của bọn họ lại có thể chống đỡ tầng nham thạch của cả một khu vực mà vẫn sừng sững không ngã.
Bằng không khi ấy đám người Tô Bạch và mập mạp phỏng chừng đã bị nghiền nát thành thịt vụn vào khi đó rồi, cơ thể của những người này, sau khi chết mấy nghìn năm vẫn giữ được tố chất đáng sợ như vậy, tuyệt đối là một loại BUG trong giới cơ thể, lúc trước Tổ Long đã dẫn dắt một đội quân như vậy đi càn quét thiên hạ.
“Rắc!” Hai tay của ông Thẩm bóp chặt bả vai của Tô Bạch, sau đó, húc mạnh đầu về phía hắn.
Rất trực tiếp, cũng rất dứt khoát!
“Bốp!”
Đầu của hai bên va chạm với nhau, cả người Tô Bạch ngửa về sau, cú húc mới rồi đánh trúng, khiến hắn có một loại cảm giác hoàn toàn bị áp chế, máu tươi cũng bắt đầu chảy ra nhiễu đầy cả mặt và tai, cảm giác tê dại và choáng váng cũng đổ ập tới.
“Ha ha.” Ông Thẩm thấy Tô Bạch rớt xuống từ trên người mình, mới lảo đảo lùi về sau, trông có vẻ rất đắc ý, nhưng quả thực ông ta nên đắc ý. Ông ta đã nhận được cơ thể của lính Tần, hiện tại lại có thể áp chế một thính giả dòng thân thể với một cách thức đơn giản và thô bạo như thế.
“Tôi của hiện tại, mới là đệ nhất nhân trong toàn bộ thính giả cao cấp.”
Ông Thẩm bước từng bước về phía Tô Bạch, nơi này chính là khu phố sầm uất, thực ra đôi bên cũng đã hơi khắc chế, cho dù là đánh nhau, bọn họ vẫn ý thức được phải khống chế trong phạm vi nhỏ, dù sao đây cũng không phải là bộ phim siêu anh hùng hay The Avengers, Phát Thanh cũng nghiêm khắc hơn trong việc quản chế thính giả.
Máu tươi chảy từ đầu xuống, phủ kín hơn phân nửa gương mặt của Tô Bạch, ngay khi máu tươi nhỏ đến bên khóe miệng, Tô Bạch duỗi đầu lưỡi ra liếm một chút, vị máu tươi của mình mãi mãi là liều thuốc tốt nhất để kích phát tính hung hãn của mình.
Cơ thể của hắn hơi khom xuống, lúc này khí thế cũng ngưng tụ lại.
Theo như ông Thẩm nói, ông ta đang hưởng thụ khoái cảm của việc báo thù, quá trình này hiển nhiên càng dài thì càng tốt, còn đối với Tô Bạch mà nói, có thể gặp được một đối thủ có cơ thể mạnh mẽ như vậy, thực ra cũng là một loại khoái cảm.
Trong đầu hắn, không kìm lòng được mà hiện ra cảnh tượng khi hoàng tử Huyết tộc và mình quyết đấu ngày trước, nếu không phải vào thời điểm cuối cùng mình nhìn ra sơ hở, vậy có thể kết cục của mình chính là bị hoàng tử Huyết tộc hành hạ từng chút một từ đầu đến đuôi.
Ông Thẩm quỳ một gối trên đất, xung quanh phát ra tiếng nổ mạnh, đây là tiếng động được tạo ra từ ma sát mãnh liệt giữa cơ thể và không khí xung quanh, gần như trong nháy mắt tiếp theo, ông Thẩm đã xuất hiện trước mặt Tô Bạch, đấm một quyền về phía hắn.
Từ kỹ thuật chiến đấu thể chất mà nói, ông Thẩm quả thực trông có vẻ rất non nớt, cũng rất nghiệp dư, đây cũng là vì ông ta vốn không phải là thính giả dòng cơ thể. Ông ta là kiểu nửa chừng xuất gia, trước đây cũng được tính là thính giả cùng một loại hình với mập mạp, nên cơ thể vẫn luôn là khuyết điểm, cũng sẽ cố hết sức tránh cục diện chiến đấu cận thân.
Cũng vì thế mà lúc này, cho dù không biết vì nguyên nhân gì mà ông ta có được cơ thể của lính Tần, nhưng cách thức chiến đấu của ông ta vẫn lộ rõ vẻ rất lỗ mãng, cũng rất đơn giản.
Tô Bạch nghiêng người, tay trái gạt cánh tay phải ra quyền của đối phương trượt xuống một đường, không cứng đối cứng với ông ta nữa, mà chọn dẫn thế công của một quyền này của đối phương sang hướng khác, đồng thời húc mạnh khuỷu tay phải tới, đánh mạnh vào bên sườn của ông Thẩm.
“Bốp!”
Sự va chạm cơ thể của hai bên cũng phát ra tiếng vang lớn, cơ thể của ông Thẩm lùi về sau mười mấy bước, giẫm ra những hố dấu chân trên mặt đất bằng xi măng.
Lúc này, máu tươi trên mặt Tô Bạch đã biến mất không còn thấy đâu, tất cả đều thấm lại vào trong cơ thể, đây chính là ưu thế của Huyết tộc. Mỗi một giọt máu đều là một phần sức mạnh của bản thân, tuyệt đối không cho phép nó dễ dàng chảy mất, trước đó chỉ là vì đòn tấn công đầu húc đầu đó khiến hắn có hơi choáng váng mà thôi.
Ông Thẩm duỗi tay sờ vào bên sườn mình, rõ ràng có hơi bất ngờ, ông ta không ngờ Tô Bạch không còn chọn cách cứng đối cách với mình nữa, mà là sử dụng kỹ năng chiến đấu và kinh nghiệm để đọ sức với mình. Vừa rồi tuy rằng chỉ là một lần giao thủ ngắn ngủi, nhưng mình cũng đã chịu thiệt rất nhiều.
Nhưng thực ra đã có thể nhìn ra được hướng đi của lần giao thủ tiếp theo, mình sở hữu cơ thể mạnh mẽ, vẫn rất khó thật sự tạo ra sự áp chế tuyệt đối đối với Tô Bạch, vừa vặn tương phản lại, mình vẫn bị Tô Bạch áp chế chặt chẽ.
“Xưa nay không có thứ học cấp tốc, thính giả lại càng là như vậy, bằng không Phát Thanh đã sớm có thể sản xuất hàng loạt thính giả theo nhu cầu rồi.”
Trên tòa nhà cao tầng, Lương Sâm bưng cà phê bằng một tay, một tay khác chỉ vào cảnh tượng bên dưới và nói, tuy rằng ở tầng rất cao, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng mỗi một hành động bên dưới.
“Kết giới đã sắp xếp xong rồi, trận giao thủ của bọn họ sẽ không dẫn tới những chấn động khác.” Giải Bẩm đã thăng cấp thành thính giả cao cấp, lúc này vẫn giống như một thư ký đứng bên cạnh Lương Sâm.
Đợt trước, Giải Bẩm hại Lương Sâm, phá giải phân thân vẫn luôn bị phong ấn của anh ta, dẫn đến việc Lương Sâm không thể không tiến vào con đường chứng đạo, mà Giải Bẩm cũng vì thế có thể quét sạch chướng ngại trong lòng do Lương Sâm mang tới, thành công thăng cấp thành thính giả cao cấp, thoạt nhìn là song thắng, nhưng trên thực tế, người thắng chỉ có một mình Giải Bẩm mà thôi.
Nhưng dường như Lương Sâm cũng không hề để ý đến chuyện này một chút nào, mà Giải Bẩm cũng không để ý đến chuyện này nốt. Mối quan hệ của hai người vẫn duy trì nguyên trạng, trước đây nên thế nào thì bây giờ vẫn nên như thế.