Chương 1088
Tặng Cậu Một Cơ Thể Cũng Có Sao Đâu! 2
“Ha ha, đệ nhất nhân dưới thính giả cao cấp à.” Lương Sâm nhai lại câu nói mà ông Thẩm đã nói trước đó, không khỏi có hơi buồn cười: “Đổi một cơ thể giống như đống sắt đã thành đệ nhất nhân dưới thính giả cao cấp rồi sao? Vậy thính giả cao cấp cũng quá rớt giá rồi.”
“Cơ thể này quả thực rất khiến người ta thèm khát, cho dù là thính giả cao cấp chuyên đi dòng thân thể, có khả năng cũng rất khó có được cơ thể ở mức độ này.” Bây giờ Giải Bẩm chính là thính giả cao cấp, nên cách phân tích sự việc và góc độ nhìn nhận vấn đề cũng không còn ở góc độ của người có thâm niên nữa.
“Có ích gì, bản thân ông ta vốn dĩ sẽ không sử dụng cơ thể này, thậm chí ngay cả kỹ thuật chiến đấu cơ bản nhất cũng không hiểu, nhưng đại thám tử của chúng ta vừa xuất đạo đã đi trên con đường chuyên môn gây sát thương với người khác, kinh nghiệm chiến đấu cận thân là phong phú nhất. Tuy rằng đối phương có hơi tàn nhẫn, nhưng thấp thoáng áp chế được ông ta cũng không thành vấn đề, cơ thể sắt vụn này cũng chỉ là kháng đòn được một chút mà thôi.”
Lương Sâm nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp: “Ngược lại tôi càng tò mò hơn, rốt cuộc là ai đã cho người đó một cơ thể sắt vụn như vậy, loại cướp cơ thể trao đổi này, cũng không đơn giản là chuyện một người có thể hoàn thành được.”
Giải Bẩm nghe thấy, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Lương Sâm nhìn anh ta, muốn nói gì đó lại dường như có hơi do dự, nhưng nghĩ tới dù sao trên cơ bản mình cũng đã là người đặt trước một tấm vé xe lửa, cũng bình thường trở lại, nhắc nhở: “Lần sau đừng làm những việc này nữa, rất không có ý nghĩa, làm một thính giả, trọng tâm mãi mãi nên ở trên người mình.”
Đây đã được xem là lời nói rất rõ ràng rồi, trực tiếp chỉ ra ai mới là kẻ đầu têu chân chính phía sau màn.
Giải Bẩm mỉm cười, trông có vẻ rất bình tĩnh, cũng không vì ông chủ của mình nhìn ra được hành động của mình mà có bất cứ sự bất an nào, mà đáp lại một cách rất bình tĩnh: “Trên thực tế, tôi biết chuyện này đấy, nhưng lại không phải tôi làm.”
“Là tên mập đã cùng cậu phá giải phong ấn dưới tầng hầm của tôi sao?” Lương Sâm hỏi.
“Ông chủ, sao anh lại trực tiếp nghĩ đến cậu ta.” Giải Bẩm có hơi tò mò.
Lương Sâm đặt cốc cà phê lên bàn trà, không còn nhìn hình ảnh đánh nhau của hai người bên dưới nữa, mà đáp với vẻ hơi buồn bã: “Giải Bẩm, có phải anh vẫn luôn tự cho rằng mình rất thông minh không?”
Giải Bẩm không đáp lời, xem như là thừa nhận, ở trước mặt ông chủ của mình, mình quả thực không cần phải quá giả bộ làm gì.
“Có phải anh cảm thấy ngay khi anh trở thành thính giả cao cấp, những thủ đoạn và trò vui của người có thâm niên, đã chỉ còn là trò trẻ con đúng không?” Lương Sâm tiếp tục hỏi.
“Là có loại cảm giác này.” Giải Bẩm đáp lời.
“Phân thân của tôi cũng là một phần ký ức của tôi, các anh tiến vào tầng hầm của tôi như thế nào, phá mở phong ấn của tôi ra sao, kích hoạt phân thân của tôi thế nào, tất cả những chuyện này, thực ra tôi đều có thể biết một cách hoàn chỉnh ngay sau đó.
Trong chuyện đó, thứ mà anh cầu là ép buộc tôi không có cách nào che giấu thực lực, từ đó không thể không đi đối mặt với Phát Thanh, cũng từ đó có thể quét sạch bóng ma trong lòng anh, để anh có được dũng khí lớn thăng cấp thành thính giả cao cấp.
Nhưng mập mạp đó, từ đầu đến cuối, tuy rằng vẫn luôn đang nghiên cứu trận pháp, nhưng tôi có thể nhận thấy được, mục đích thực sự của cậu ta, thực ra không phải là cái này, không phải vì thù lao anh đã hứa cho cậu ta, cũng không phải sự hưng phấn của một thính giả khi nhìn lén bí mật của một thính giả cao cấp, cái mà cậu ta cầu, và cái mà cậu ta nghĩ đến, hoàn toàn khác hẳn với dự đoán của anh.
Cuối cùng tôi cũng chỉ đành rời đi, vì tôi không muốn nhìn thấy anh bị người bán đứng, còn tự cho mình là đúng, giúp người ta đếm tiền.”
Bên sông Hoàng Phổ, có một người đàn ông với vóc người to béo, vừa ăn hamburger, vừa đi dạo bên bờ sông, một tay khác của người ông cắm trong túi. Trong đó đặt một cây thước, thi thoảng ngón tay của anh ta lại vuốt ve trên mặt thước đó.
"Cô hỏi tôi tại sao lại phí nhiều công sức như vậy, chỉ để tặng cho cậu ta một cơ thể sao?” Mập mạp nuốt thức ăn trong miệng xuống, giống như đang lầm bầm, lại giống như đang trao đổi với một người không nhìn thấy.
“Lúc đầu cậu ta phí nhiều công sức như vậy, không phải cũng trực tiếp nói cho tôi cây thước là cho tôi ngay sao?”
“Cô nói chuyện này không thể trở thành lý do?” Mập mạp nở nụ cười: “Sao có thể không thành lý do được? Làm bất cứ chuyện gì cũng phải tính tới tính lui thì mệt lắm, trên thực tế, lúc đầu thực ra trong bốn người chúng tôi, cậu ta chính là một người khiến người không nhìn thấu được nhất, nhưng một, hai năm gần đây, cậu ta đã thay đổi rất nhiều, nguyên nhân là ở đứa con trai đó của cậu ta.
Ừm, đứa con trai đó quả thực rất đáng yêu, tôi cũng rất thích nó, nhưng đứa con trai đó của cậu ta lại đang liên tục thay đổi cậu ta, cậu ta thật sự đã trở nên rất khác biệt so với lần đầu chúng tôi gặp nhau.”
“Cô hỏi tôi điều này là tốt hay xấu? Tôi không biết, tôi không phải cậu ta, nhưng có một điểm tôi rất rõ, dựa theo tính nghiêm khắc của vị trên kia, nếu như cậu ta cứ tiếp tục như vậy nữa, có khả năng đứa con trai của cậu ta sẽ chết.”
Mập mạp nhét chút hamburger cuối cùng vào trong miệng, dùng sức nhai nuốt.
“Khi trong quan điểm của Phát Thanh, sự tồn tại của đứa con trai ấy mang tới tai hại nhiều hơn là lợi ích, rất có khả năng đứa trẻ đáng yêu này sẽ chết, thực ra bản thân cậu ta cũng biết rõ trong lòng, nhưng có thể cậu ta không bằng lòng tỉnh lại, cũng không biết nên tỉnh lại thế nào, thậm chí là không thể tỉnh lại.
Nhưng lúc đầu Phát Thanh có thể làm loại chuyện đó với Huyết Thi, vậy làm lại một lần, đối với Phát Thanh mà nói cũng không có độ khó gì cả.”
Mập mạp quệt miệng, ngón tay tiếp tục vuốt ve lên mặt thước trong túi.
“Cô hỏi tôi nghĩ thế nào sao? Nói thế nào nhỉ, thực ra tôi vẫn cảm thấy Tô Bạch lúc mới quen đó, ngược lại, lại càng mê người hơn so với cậu ta của hiện tại một chút, tôi rất thích loại cảm giác mỗi khi cậu ta đột nhiên phát bệnh đó, bản thân tôi không làm được, hòa thượng không làm được, mà Gia thố cũng không làm được nốt, nhưng cậu ta lại làm được, chính vì như vậy, nên tôi mới ngưỡng mộ.
Nhưng gần đây, số lần và tần suất phát bệnh của cậu ta thật sự càng ngày càng ít.”