Chương 1090
Giáng Lâm 2
Có thế nào cô cũng phải nghĩ cho tôi một chút, đúng chứ, lỡ như một ngày nào đó tàu hỏa nhập ma, sụp đổ trước nỗi sợ hãi của nhân quả rồi, vậy trước khi tôi tự sát, ít nhất tôi vẫn có thể có một chút ký ức đáng giá để nhớ lại, không phải sao?”
“Cô hỏi tại sao tôi còn đơn thuần như vậy, tôi thật sự phải cảm ơn cô, đến tên thần kinh đó còn biết dẫn con trai ra ngoài nuôi, mà tôi không thể giữ lại một chút đường sống trong lòng mình được sao?”
“Đừng nói vớ vẩn nữa, ngay cả ký ức ngày trước cô cũng quên mất rồi, chỉ nhớ cô là công chúa Đại Tần bỏ đi gì đó, thời đại bây giờ, công chúa không đáng giá đâu, đều ngồi trong KTV hết kìa.”
“Đúng rồi, chuyện bên đó, cô đã làm chưa, tuy rằng tôi không tin người đó thật sự đánh chết được Đại Bạch, nhưng tôi cảm thấy, Đại Bạch muốn phá vỡ cái mai rùa mà lão già đó mặc lên, cũng hơi tốn sức đấy.
Bỏ đi, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, chuyện tốt phải làm đến cùng, cơ thể lính Tần đó, vốn chính là quà muốn tặng, không phải sao?”
“Cô hỏi tôi tại sao tốt với Đại Bạch như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, cậu ấy phức tạp nhất, khiến người không nhìn thấu được nhất, nhưng thực ra cũng đơn giản nhất, đơn thuần nhất, một cao tăng và một Phật gia ở trong nhà đó, ôi, có trời mới biết dưới vẻ mặt nhân từ khoan dung đó của bọn họ đang che giấu sự bẩn thỉu gì.”
“Phù phù… phù phù…”
Ông Thẩm đứng nguyên tại chỗ thở hồng hộc, trên người ông ta đã bị thương chi chít, những vẫn không có vết thương nào thật sự chí mạng, điều này cũng có nghĩa tuy rằng vẫn luôn bị áp chế, nhưng ông ta vẫn có thể tiếp tục đánh, thật sự là chắc chắn đến đáng sợ.
Đối diện, Tô Bạch cũng vừa mới dừng hiệp tấn công trước, hắn cũng cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.
Ông Thẩm nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, trong đôi mắt tràn đầy hận thù, ông ta tới để báo thù, và vốn đang trải nghiệm khoái cảm của báo thù, ông ta tới để hưởng thụ tiếng kêu rên của hắn, nhưng cục diện hiện tại chính là ông ta hoàn toàn không thể đè hắn ra đánh được.
Mình ở trước mặt Tô Bạch giống như một đứa trẻ con, cho dù là tấn công hay là phòng thủ, đều bị đối phương trực tiếp nhìn thấu, thẳng cho đến hiện tại, mình chỉ trải nghiệm được một loại “khoái cảm” làm bao cát.
Lúc này, thực ra ông Thẩm đã có suy nghĩ rời đi, không đánh lại được, hoàn toàn không đánh lại được, mà cơ thể này cũng hạn chế ông ta phát huy cường hóa vốn có của mình.
Tô Bạch cảm giác được ý đồ của đối phương, sát khí lại khóa chặt vào ông Thẩm.
“Nơi này là khu phố sầm uất, tôi không tin cậu dám đấu đá bừa bãi đuổi theo tôi, hơn nữa, cậu cũng không thể giết được tôi… ọe…”
Câu nói này ông ta vừa mới nói xong, đã lập tức nôn ra, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy theo, sau đó Tô Bạch nhìn thấy một đám khói màu xanh bị đùn ra từ trong cơ thể của ông ta, mà cơ thể này thì lại hồi phục lại tư thế đứng thẳng theo bản năng.
Bàn tay trống không nắm lại đặt trước ngực, dáng đứng thẳng tắp, giống như tượng binh mã trong hố tượng binh mã vậy.
Mà trong đám khói màu xanh lại lộ ra bản mặt già nua hốt hoảng và lúng túng của ông Thẩm.
“Rào rào… rào rào…”
Mưa bắt đầu rơi xuống, hơn nữa càng lúc càng to, một cơn này khiến toàn bộ đồng bằng Trường Giang, trên cơ bản đều bị mưa phủ kín, bầu trời cũng vẫn luôn âm u, có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.
Trong nhà lão Phương, hòa thượng đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhìn tờ báo trong tay, trong ti vi đang phát sóng bản tin thời sự ngày hôm nay. Gia Thố đang ở trong phòng mình niệm kinh, tinh thần tĩnh lặng. Tiểu gia hỏa thì lại ở trong phòng ngủ ngủ trưa, Cát Tường ở bên cạnh cậu bé.
“Tí tách… tí tách…”
Giọt mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.
“Lộp độp….”
Cát Tường vốn dĩ đang nằm phủ phục bên người tiểu gia hỏa, đột nhiên lỗ tai dựng thẳng, lúc này nó đứng trên giường, rồi xông ra bên ngoài cửa sổ, phi đến bên ngoài tường, rồi đến bên ngoài cửa sắt.
Nó nhe răng, trong cổ họng hơi phát ra âm thanh uy hiếp.
“Lạch bạch…”
“Lạch bạch…”
“Lạch bạch…”
Âm thanh này giống như tiếng giày đạp vào vũng nước mưa, nhưng bên ngoài cửa sổ, lại không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Nhưng tâm trạng của Cát Tường lại càng lúc càng căng thẳng, đây chính là một con mèo kiêu ngạo, nhưng lúc này lại càng biến thành loại miệng hùm gan sứa, loại tư thế kiên cường đối đầu đầy miễn cưỡng này, trông càng rõ ràng hơn so với khi Lương Sâm qua đây “thăm người thân” ngày trước.
Ít nhất, khi đối mặt với Lương Sâm ngày trước, tuy rằng Cát Tường biết có khả năng không đánh lại được, nhưng ít nhất thì nó không sợ, nhưng bây giờ, Cát Tường đang sợ hãi, rất sợ…
“Lạch bạch… Lạch bạch… Lạch bạch…”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, “meo,” tiếng kêu của Cát Tường rất thấp, giống như đang cầu xin, nhưng rất nhanh, nó đã nằm phủ phục lại trên giường với vẻ nơm nớp lo sợ, vùi đầu mình vào trong khăn trải giường.
Đây là một loại biểu hiện của sợ hãi và hoảng hốt.
Mà lúc này, hòa thượng ở trong phòng khách vẫn còn đang đọc báo và nghe thời sự. Gia Thố ở phòng ngủ bên cạnh tiếp tục niệm kinh của mình, tâm thần tĩnh lặng.
Dường như bọn họ không nghe thấy một chút âm thanh gì, như thể không thể cảm giác được chút nào hết.