Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1091 - Chương 1091 Tức Giận, Rít Gào, Điên Loạn! 1

Chương 1091

Tức Giận, Rít Gào, Điên Loạn! 1


Mưa càng rơi càng lớn, màn mưa ngập trời, dường như có thể hun bớt hơi thở khô nóng trong thành phố lớn này đi một chút, mang tới sự yên lặng trong giây lát, nhưng những người sinh hoạt ở nơi này, và làm việc ở đây, có lẽ cũng không rảnh để thưởng thức bầu không khí này.


“Loảng xoảng.”


Tô Bạch ném cơ thể của lính Tần vào cốp sau xe, sau đó lại dập mạnh cốp sau xuống.


Mà trên mặt đường dưới chân hắn có một vết tích cháy đen, cường độ linh hồn của ông Thẩm không kém, nhưng vẫn bị Tô Bạch hoàn toàn đánh chết bằng sát khí cương thi cộng thêm Địa ngục hỏa shotgun, thậm chí, ngay cả suy nghĩ đi hỏi ông ta một vài chuyện hắn cũng không có, mà cứ trực tiếp giết chết như vậy.


Một là hắn biết rõ, bản thân ông Thẩm cũng biết ông ta chắc chắn sẽ không được phóng sinh, nói hay không nói cũng chết cả thôi.


Thứ hai, Tô Bạch cũng không có hứng thú biết quá nhiều.


Mập mạp rời đi cũng đã đi rồi, cho nên cho dù hiện tại chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh ta, thì Tô Bạch cũng chẳng muốn đi bàn luận và truy hỏi nữa, đây chính là thái độ sinh hoạt hiện tại của hắn.


Cũng giống như hắn đối với cha mẹ mình, người không thể không có chuyện phiền não, thính giả lại càng không có khả năng không có, cho nên thái độ của Tô Bạch chính là chủ động cắt đứt những chuyện phiền não này, cho dù bọn họ đang ngay ở bên cạnh mình, chỉ cần không trực tiếp ảnh hưởng đến mình, thì mình đều có thể mặc kệ, đều có thể không để ý đến.


Hắn khởi động ô tô, hắt lên một đám bọt nước trên đường.


Cần gạt nước không ngừng quét tới quét lui, Tô Bạch dùng một tay kẹp thuốc, tay còn lại đặt lên vô lăng, trong phút chốc, hắn cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ thật sự rất vặt vãnh.


Cho dù là ở trong thế giới chuyện xưa hay là ở trong thế giới hiện thực, quan hệ nhân sinh của mình gần như đều đã tan vỡ hết. Loại cảm giác này được thể hiện trực quan nhất ngay khi Tô Bạch ra ngoài, chần chừ suốt một khoảng thời gian rất dài, dường như không có nơi nào có thể đi, đến cuối cùng còn không phải chọn chỗ của Dĩnh Oánh Nhi hay sao?


Chiếc xe xuống đường cao tốc, quành vào lối rẽ vào con đường nhỏ bằng xi măng, ông chủ tiệm ăn sáng đang dọn dẹp mặt bàn và thu dọn đồ, khoảng thời gian mà ông ta bận rộn nhất trong một ngày tạm thời đã qua trước.


Tô Bạch duỗi tay đặt bên ngoài cửa sổ để gạt tàn thuốc, lại phát hiện ra đầu thuốc không cẩn thận bị thấm ướt, nên chỉ đành thuận tay ném bỏ.


Thời tiết này, Tô Bạch không thích cho lắm.


Chiếc xe dừng bên dưới cửa sắt, hắn xuống xe, đi đến chỗ cốp sau, xách thi thể lính Tần lên, rồi đẩy cửa sắt đi vào trong.


Vào đến vị trí thềm cửa trong nhà, hắn nhìn thấy Gia Thố và hòa thượng một đứng một ngồi với vẻ mặt nặng nề: “Có chuyện gì sao?”


Trước khi Tô Bạch bước đến thềm cửa đã để thi thể của lính Tần trong sân, cầm đồ phủ kín lại mà không mang vào trong nhà, bởi vì hắn lo nó sẽ dọa sợ tiểu gia hỏa, tuy rằng tiểu gia hỏa quả thực “thấy nhiều hiểu rộng,” nhưng đặt một thi thể trong phòng quả thực không được hay cho lắm.


Gia Thố nhìn Tô Bạch, có hơi muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng bảo: “Con trai cậu… mất rồi.”


Tô Bạch chợt cả kinh, bất chấp phải thay giày, trực tiếp xông đến cửa phòng ngủ của mình, trong phòng ngủ trống không, sau đó, hắn lại đi vào nhà vệ sinh kiểm tra, tiếp đó lại kiểm tra toàn bộ phòng ở tầng một và tầng hai một lần.


Thực ra những phòng khác có kiểm tra hay không thật sự không quan trọng, bởi vì tiểu gia hỏa chỉ hoạt động ở phòng khách hoặc là phòng ngủ của mình, hơn nữa, bất cứ khi nào cậu bé ở trong căn nhà này, nghe thấy tiếng gọi của mình, cũng không thể không ư hử một tiếng, cố tình dọa mình được, tiểu gia hỏa vẫn rất biết quan tâm lòng người.


“Đi đâu? Đi đâu rồi?” Tô Bạch giống như phát điên không ngừng tự hỏi, đồng thời giọng nói cũng bắt đầu càng lúc càng lớn.


“Sẽ không phải là Cát Tường dẫn ra ngoài rồi đấy chứ…” Gia Thố nói đến đây, tự mình cũng không nói nổi nữa, thường thì Cát Thường sẽ không dẫn tiểu gia hỏa ra khỏi cửa, cũng chỉ có trước đây mập mạp từng dẫn tiểu gia hỏa ra ngoài xem phim hoạt hình, hơn nữa bây giờ bên ngoài còn đang đổ mưa, Cát Tường lại càng không có khả năng đột nhiên nổi hứng dẫn tiểu gia hỏa ra ngoài hơn. Cát Tường có thể nói là quan tâm tiểu gia hỏa chu đáo, không có khả năng để tiểu gia hỏa ra ngoài dầm mưa được.


Tiểu gia hỏa không thấy, mà Cát Tường cũng mất tích luôn, Tô Bạch từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt đầu liếc qua Gia Thố và hòa thượng, lúc này trong mắt hắn đã nổi lên một vệt đỏ ngầu.


“Các anh ở nhà mà không phát hiện ra gì sao?”


Đây là câu hỏi của Tô Bạch, mà cũng có thể nói là chất vấn, bởi vì hắn thật sự không tin có người nào có thể tiến vào nơi này dẫn tiểu gia hỏa và Cát Tường đồng thời đi, mà vẫn không kinh động đến hai người hòa thượng và Gia Thố.


“Hai người chúng tôi thật sự không phát hiện ra gì hết.” Gia Thố giải thích: “Tôi cũng là khi ra ngoài đi ngang qua phòng cậu, thấy con trai cậu không ở trong phòng ngủ, sau đó lại không ở trong phòng khách mới nổi lên nghi ngờ.”


“A di đà phật, Tô Bạch, chúng ta vẫn nên ra ngoài… tìm xem sao.” Miệng hòa thượng có hơi đắng nghét, ra ngoài tìm thử? Làm sao có thể tìm được?


Người mất tích ngay trong nhà, còn là mất tích trong trận pháp mà ngay cả thính giả cao cấp cũng không thể dễ dàng tiến vào được, chứ không phải đi ra ngoài rồi mất tích, làm sao có thể ra ngoài tìm thì có thể tìm về được?


Lẽ nào còn đi đến cục cảnh sát báo án, mời chú cảnh sát giúp cùng nhau tìm hay sao?


Chương 1091

Bình Luận (0)
Comment