Chương 1092
Tức Giận, Rít Gào, Điên Loạn! 2
Vệt đỏ thẫm trong mắt Tô Bạch bắt đầu càng lúc càng đậm, cho dù trong lòng mình đã chuẩn bị sẵn sàng mất đi tiểu gia hỏa rất nhiều lần rồi, nhưng việc đó cũng là được xây dựng trên cơ sở và tiền đề bản thân Tô Bạch chết ngoài ý muốn, khiến tiểu gia hỏa phải một mình cô độc sinh sống tiếp, chứ không phải mình chẳng hiểu tại sao vẫn còn đang sống, mà tiểu gia hỏa lại biến mất ngay bên cạnh mình.
“Không thể nào, không thể nào, các anh không thể không cảm giác được chút nào hết, không thể nào!”
Vẻ mặt của hắn bắt đầu vặn vẹo, khí tức trên người cũng bắt đầu trở nên mất ổn định, nếu nói có chuyện gì có thể hoàn toàn chạm vào vảy ngược của Tô Bạch, vậy đó chính là tiểu gia hỏa.
Sự biến mất kỳ lạ, không rõ sống chết của tiểu gia hỏa, đã không còn tính là đang chạm vào vảy ngược của hắn nữa, mà là hoàn toàn bứt vảy ngược của hắn xuống.
“Tô Bạch, cậu bình tĩnh một chút!” Gia Thố hô.
“Đại Bạch, thật sự không liên quan đến chúng tôi, nếu có liên quan đến chúng tôi, chúng tôi còn ở lại đây đợi cậu về sao?” Hòa thượng cũng giải thích, nhưng thực ra trong lòng anh ta cũng biết rõ, đứa trẻ biến mất ngay khi hai người bọn họ đang ở trong nhà, như vậy cho dù có nói thế nào, hình như mình cũng không có cách thoát khỏi trách nhiệm này, đặc biệt là khi cảm xúc của Tô Bạch đang rơi vào trong kích động và nóng nảy, gần như cũng không có cách nào đi nói đạo lý gì với hắn.
Sát khí cương thi bắt đầu bốc lên trên người hắn, đồng thời còn có cả sự lạnh lẽo và Âu Mỹám của Huyết tộc, trực tiếp khiến nhiệt độ trong toàn bộ phòng khách giảm xuống một mức độ khiến người chết lặng.
Huyết thống trên người Tô Bạch rất tạp, nhưng trên cơ bản đều lấy cường hóa huyết thống loại hình Âu Mỹám làm chủ, cho nên khi cảm xúc rơi vào trong trạng thái mất khống chế và điên loạn, hiển nhiên cũng không có cách nào khắc chế được bản tính huyết thống mà sẽ bùng phát ra.
“Tô Bạch, cậu bình tĩnh một chút!”
Hòa thượng mở miệng cảnh cáo, bởi vì anh ta cảm giác được theo bản năng, lúc này Tô Bạch giống như một con mãnh hổ sắp bị cơn giận làm mờ lý trí, đang chuẩn bị vớ được ai thì cắn người đó.
“Sao các anh có thể không biết được, làm sao có thể?”
Tô Bạch gào thét, gầm lên giận dữ, sau đó cả người xông tới, nhưng người mà hắn nhắm tới không phải là Gia Thố, cũng không phải hòa thượng, tuy rằng xông về một hướng khác, nhưng cũng không xác định được mục tiêu.
Có khả năng, lý trí của Tô Bạch còn tỉnh táo, chuyện này có khả năng rất lớn không liên quan gì đến hòa thượng và Gia Thố, nhưng bây giờ hắn đang mất khống chế cảm xúc, nhất định phải trút hết ra.
Tiểu gia hỏa mất tích, sinh tử chưa rõ, điều này đối với Tô Bạch mà nói, chính là một đả kích rất lớn, trên cơ bản không thua gì khi Huyết Thi trở về từ thế giới chuyện xưa nhìn thấy vợ mình nằm trong vũng máu.
Gia Thố sải một bước tới trước, trên người hiện ra những tầng ma khí, ở đây cũng chỉ có anh ta có thể liều mạng một cách đơn thuần với Tô Bạch.
“Rầm!”
Sô pha trực tiếp bị lật đổ, cửa kính lập tức vỡ tan, lúc này, toàn bộ mọi thứ trong phòng khách đều bị cơn gió mạnh tản ra khắp bốn phía quét nát tan.
Song chưởng của hai người Tô Bạch và Gia Thố va vào vào nhau, rất dễ nhận thấy, phía bên Gia Thố có hơi chịu thiệt, bởi vì anh ta cũng không có loại suy nghĩ muốn giết chết Tô Bạch và thật sự ra tay với hắn, về mặt khí thế và tính mục đích, hiển nhiên đã yếu hơn Tô Bạch đang trong giai đoạn tâm trạng bạo động một bậc.
Hòa thượng thở dài một hơi, hai tay chập lại, bắt đầu khởi động trận pháp ở nơi này, sau đó trong cổ họng anh ta phát ra một tiếng quát trầm thấp: “Mở!”
Gia Thố lập tức rút lui, ăn ngay một cước của Tô Bạch, sắc mặt cũng nặng nề hẳn đi, rõ ràng một cước này đối với anh ta mà nói quả thực không dễ chịu đến vậy.
Mà cả người Tô Bạch thì lại “vù” một tiếng, bị đè nằm sấp xuống đất, hai đầu gối và hai tay chống trên mặt đất, vẻ mặt dữ tợn, liên tục kêu gào, nếu như không phải nhà lão Phương đặc thù, thì rất có khả năng mấy nhà dân gần đây và người qua đường đều có thể nghe được rõ ràng có một con mãnh thú đang rít gào trong nhà.
Tô Bạch cắn răng, bởi vì cưỡng chế đối đầu với sức mạnh của trận pháp, nên trên làn da của hắn cũng đã thấm đẫm máu tươi, thậm chí đã xuất hiện vết nứt, nhưng hắn vẫn còn đang cố chấp chống đỡ, kiên quyết chịu đựng.
“Tô Bạch, từ bỏ đi.” Hòa thượng có hơi không nỡ nhìn tiếp nữa, nhưng Tô Bạch vẫn còn đang tiếp tục phản kháng, anh ta không thể xóa bỏ trận pháp gây áp lực đối với Tô Bạch, bằng không một khi hắn mất đi khống chế, cho dù là ra tay với hai người bọn họ hay là xông ra ngoài, đều có thể tạo thành cục diện không có cách nào cứu vãn.
Cho dù là ra tay với hai người bọn họ cũng được xem là khá tốt rồi, nhưng nếu như hắn xông ra ngoài, ăn thịt người uống máu, biến thành một tên cuồng giết người dưới loại trạng thái điên cuồng này, như vậy sự trừng phạt của Phát Thanh rất nhanh sẽ giáng xuống, đến khi đó thật sự không còn đường gì cứu vãn nữa.
Gia Thố ôm bụng ngồi trên mặt đất, Tô Bạch vẫn còn đang ở đó phản kháng, máu tươi trên người cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả lỗ tai, mũi và miệng cũng đều trào ra máu tươi, rõ ràng là rất thê thảm.
Hơn nữa, Gia Thố cũng để ý thấy, trong mắt Tô Bạch ngoại trừ có máu tươi đang chảy ra, còn ẩn giấu một tia sáng lấp lánh.
“Đại Bạch, đối mặt với hiện thực đi, sự tồn tại có thể vượt qua trận pháp, có thể che giấu cảm giác của chúng ta, có thể khiến Cát Tường cũng không có cách nào phản kháng dẫn tiểu gia hỏa đi, thực ra cũng chỉ có mấy người có thể làm được mà thôi.” Gia Thố có hơi không nhẫn tâm tiếp tục nhìn Tô Bạch như vậy nữa.
“A!”
Nhưng Tô Bạch vẫn còn đang tiếp tục đối đầu với trận pháp, tiếp tục chảy máu, và tiếp tục hứng chịu sự dày vò của đau đớn, hơn nữa đây là một loại chủ động tiếp nhận.
Không lâu sau, Gia thố cũng hiểu ra, thực ra những gì mà mình nói, Tô Bạch cũng đã sớm nghĩ đến rồi, cũng chính vì như thế, hắn mới chỉ có thể dựa vào cách này để trút hết đau khổ mà bản thân hắn hiện tại không có cách nào trút ra.
Bởi vì, cho dù là người nào trong mấy người đó, đều không phải là người mà Tô Bạch của hiện tại có thể đi đối mặt được, thậm chí ngay cả tìm cũng không tìm được!