Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1093 - Chương 1093 Tôi Sẽ Để Ý Chuyện Này Sao? 1

Chương 1093

Tôi Sẽ Để Ý Chuyện Này Sao? 1


“Tôi biết tôi rất tự đại, bây giờ ngồi ở nơi này dưới trời mưa tự lầm bầm giống như một thằng mất não, người cầm ô đi ngang qua cũng cảm thấy tôi là một thằng đần.


Đúng vậy, tôi có thể chê cười bọn họ mới là đồ ngu, không nhìn thấu được bộ mặt thật của thế giới này, nhưng tôi có thể thật sự nhìn thấu được sao?


Nhân quả là gì?


Giống như tôi thả một quả rắm ở đây, chỉ cần góc độ thích hợp, phương hướng chuẩn xác, lượng rắm hoàn hảo, vẫn có thể cuộn lên một cơn sóng thần ở Thái Bình Dương sau khi đánh một quả rắm.


Nhưng sự việc chưa bao giờ đơn giản như thế, giống như con người là một phần của xã hội, người cũng là một phần của không gian này và thế giới này, bất cứ hành động nào mà cô làm ra không có lợi cho sự ổn định của thế giới này, đều sẽ bị thế giới này tự động loại trừ, và tiêu hóa sạch.


Rõ ràng nhất chính là việc ngày trước Lệ Chi xóa sổ một thành phố, nhưng vậy cũng đã sao?


Nước Anh, liên minh Châu Âu, thậm chí là toàn bộ thế giới vẫn vận hành như cũ đấy thôi, thực ra, tôi cũng lo lắng sau khi con đường nhân quả này đi đến tận cùng, thứ có thể nhìn thấy thực ra chỉ là một ván cờ mà Phát Thanh cố tình sắp xếp, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Phát Thanh, toàn bộ quá trình đều là cởi quần đánh rắm.


Cô hỏi tôi tại sao cho dù đã nghĩ đến có thể sẽ là kết cục này, mà vẫn kiên trì đi trên con đường này sao?


Bởi vì rất đơn giản thôi, một giọt tinh sinh mười giọt máu, nhưng đàn ông vẫn làm mãi cái việc bắn nó ra mà không biết chán, thứ họ theo đuổi không phải chính là khoái cảm trong quá trình đó sao, tôi cảm thấy loại tự mình bành trướng của hiện tại này, dường như những thính giả người trần khác đều cười chê cảm giác chỉ mình thanh tỉnh này của tôi, thật sự rất tốt, ha ha ha ha…”


Nói đến đây, mập mạp ngửa đầu lên trời cười to, tạo thành một phong cảnh đặc biệt trong cơn mưa, giữa đám đông đang qua lại.


Cười xong rồi, anh ta lại thở dài một tiếng: “Cô biết không, thực ra trong lòng tôi cũng không tự tin cho lắm, bởi vì tôi đã từng thôi diễn giúp hòa thượng, Phật gia và Đại Bạch.


Con đường của hòa thượng mơ hồ, đường của Gia Thố cũng mơ hồ, chuyện này có khả năng là vì thực ra bản thân bọn họ vẫn chưa đưa ra sự lựa chọn chân chính, một khi đưa ra lựa chọn, có khả năng con đường sẽ rõ ràng hơn một chút, mà Đại Bạch… mỗi lần tôi thôi diễn, đều có thể cảm thấy được dường như trước mặt cậu ta chính là một con đường chết. Thậm chí tôi còn không biết tại sao cậu ta còn có thể vui vẻ sống đến hiện tại. Chắc hẳn cậu đã phải chết từ lâu rồi mới đúng, nhưng cậu ta không, cậu ta vẫn còn tiếp tục sống.


Có đôi khi, tôi thật sự rất khâm phục cậu ta, cho dù là từ khi ra đời hay là từ khi trở thành thính giả, thực ra cậu ra đều rất khó khăn, cậu ta chắc hẳn cũng đã chấp nhận phần cô độc này, trên thực tế cậu ta cũng đang hưởng thụ loại cô độc đó.


Có điều, sau khi người đi trên con đường cô độc này đột nhiên có mối vướng bận, có nỗi băn khoăn, cậu ta sẽ không còn đơn thuần như vậy nữa.


Đây chính là cảm giác của tôi, là cảm giác khi tôi sử dụng nhân quả, đứng ở góc nhìn của ‘thượng đế’, nếu như không có sự xuất hiện của đứa trẻ đó, bây giờ chắc hẳn cậu ta đã có thực lực đáng sợ hơn rồi, cho dù là hiện tại đã trở thành thính giả cao cấp, thì tôi cũng không hề ngạc nhiên chút nào.


Bởi vì đứa trẻ đó nên cậu ta mới có vướng bận, bởi vì đứa trẻ đó mà nhân tố cực đoan trong tính cách của cậu ta đang không ngừng bị trung hòa một cách vô thức.


Cô hỏi tôi, liệu đứa trẻ đó có bị xử lý không?


Chắc là... có đi.


Nhưng không hẳn sẽ là Phát Thanh ra tay, Phát Thanh sẽ không trực tiếp nhúng tay vào chuyện ở thế giới hiện thực, nhưng cho dù không nhúng tay vào, Phát Thanh cũng có trăm ngàn cách khác nhau để hoàn thành mục đích của mình.


Ví dụ như Huyết Thi ngày trước chẳng hạn.”


Mập mạp rút một điếu thuốc rồi châm lên, khói thuốc phun ra, rất nhanh đã tan biến trong màn mưa.


“Cậu ta sẽ chết, rất nhanh sẽ chết thôi, bởi vì xét từ góc độ của nhân quả, sức hút của cậu ta đối với Phát Thanh đã giảm xuống rất nhiều, thậm chí, trạng thái tinh thần khác thường, không chịu sự khống chế đó của cậu ta, theo quan điểm của Phát Thanh, ngược lại rất có khả năng chính là một chuyện thú vị.


Điều này phù hợp với yêu cầu nhất quán của Phát Thanh đối với tính cốt truyện, nhưng một khi cậu ta bắt đầu dần dần thu ghém tính cách của mình, bắt đầu đi làm cha nuôi quỷ vương gì đó, sức hút của cậu ta đối với Phát Thanh sẽ giảm xuống. Phát Thanh sẽ cảm thấy cậu ta rất nhàm chán, cảm thấy cậu ta rất không thú vị, cảm thấy cậu ta cũng chỉ là một thính giả tiếc mạng bình thường mà thôi.


Cho nên, bây giờ tôi đang nghĩ đến một vấn đề, ngày trước mỗi lần Đại Bạch lên cơn, mỗi lần tự tìm đường chết mà lại không hề chết?


Lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành, đây là vận mệnh đơn thuần, hay là tìm được đường sống từ chỗ chết về mặt ý nghĩa chân chính?


Mẹ kiếp, bây giờ lão tử cảm thấy Phát Thanh thấy cậu ta khá thú vị, cho nên cố tình không cho cậu ta chết, nào có nhiều sự trùng hợp như vậy, nào có nhiều cơ hội đến thế, cũng lấy đâu ra nhiều chỉ mành treo chuông đến vậy?


Nếu như Phát Thanh cảm thấy cậu ta còn có thể tiếp tục thú vị nữa, có khả năng sẽ dùng một vài chuyện bất ngờ khiến đứa trẻ đó rời khỏi Tô Bạch, cách đơn giản nhất chính là giết chết đứa trẻ đó, giống như đã đối xử với Huyết Thi ngày trước vậy.


Nhưng thực ra vẫn có thể đổi một lối suy nghĩ khác, hai người ngày trước đã chế tạo ra Tô Bạch đó, sẽ ngồi nhìn Tô Bạch hết thời, chết đi giống như một thính giả bình thường như vậy sao?”


Một chuỗi Phật châu được đeo lên cổ Tô Bạch, hắn nằm thẳng trên giường, hô hấp vững vàng.


“Đại khái bao lâu nữa cậu ấy mới tỉnh lại?” Gia Thố hỏi.


“Không biết, tỉnh rồi cũng sẽ đối mặt với đau khổ mà thôi.” Hòa thượng đứng bên giường, có hơi không biết phải làm sao: “Nhưng bần tăng hy vọng cậu ấy có thể chịu đối diện giống như trước kia, tôi vẫn luôn cảm thấy bất cứ sự đả kích nào cũng không đánh ngã được tinh thần gần như có thể nói là biến thái đó của cậu ấy.”


Chương 1093

Bình Luận (0)
Comment