Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1094 - Chương 1094 Tôi Sẽ Để Ý Chuyện Này Sao? 2

Chương 1094

Tôi Sẽ Để Ý Chuyện Này Sao? 2


“Bao gồm cả lần này?” Gia Thố hỏi.


Hòa thượng hơi do dự, không đáp lời.


Lúc này Tô Bạch mở mắt, trong mắt không còn màu đỏ thẫm nữa, thậm chí cũng không thấy chút tơ máu nào, nhưng thứ còn lại trong ánh mắt chỉ là một vẻ lạnh lùng thấm vào tận xương cốt.


Hắn chống một tay lên mặt giường, cảm giác được cơn đau như gãy xương truyền tới từ lòng bàn tay mình, hắn hít một hơi thật sâu, vẫn miễn cưỡng chống người ngồi dậy.


Bây giờ trên người mình để lại thương thế rất nặng vì trước đó đã đối đầu với trận pháp, nhưng bây giờ Tô Bạch cũng không để ý cho lắm.


“Bây giờ chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được chưa?” Hòa thượng nhìn Tô Bạch và hỏi.


Tô Bạch gật đầu: “Xin lỗi hòa thượng, Phật gia.”


Nói xong, bản thân hắn còn tự cười.


Như thể chưa xảy ra bất cứ chuyện gì hết, giống như mọi thứ rất bình thường, dường như lát nữa tiểu gia hỏa sẽ xuất hiện ở cửa, chập chững gọi “ba ba” rồi bổ nhào vào trong lòng mình vậy.


“Người có khả năng tiến vào nơi này một cách im hơi lặng tiếng, dẫn Cát Tường và tiểu gia hỏa đi không nhiều.” Hòa thượng phân tích.


Tô Bạch giơ tay, ý bảo anh ta có thể không cần nói nữa.


“Tôi biết là ai rồi, ông nội và bà nội muốn nhìn cháu trai mình nên đón cháu trai đi, cũng là chuyện rất bình thường thôi, không phải sao?” Tô Bạch trực tiếp nói ra đáp án trong lòng mình.


Bởi vì Phát Thanh sẽ không trực tiếp đích thân đi làm loại chuyện này, đặc biệt là ở trong thế giới hiện thực, nếu Phát Thanh muốn tiểu gia hỏa biến mất ngay trước mặt mình, nó có vô số chuyện ngoài ý muốn và phương pháp, cho dù là giống như Huyết Thi cũng được, nhưng nó thật sự sẽ không trực tiếp giáng lâm, cướp người và mèo đi, cái này không phù hợp với thẩm mỹ của Phát Thanh.


“Nếu không ngoài ý muốn thì cũng có thể là bọn họ.” Hòa thượng rõ ràng cũng tán đồng với cách nói này của Tô Bạch.


Trên người Tô Bạch bắt đầu phát ra tiếng vang giòn giã của xương cốt ma sát với nhau, đồng thời các mô cơ cũng bắt đầu vặn vẹo, đây chính là cưỡng chế tiến hành tự mình hồi phục cơ thể. Chuyện này rất đau, nhưng ngay cả mày hắn còn không nhíu, rõ ràng là rất bình tĩnh.


“Phù…”


Cơ thể có hơi mất sức, bởi vì phần lớn sức mạnh đều được lấy ra để hồi phục cơ thể, nhưng rất nhanh hắn đã xuống khỏi giường, ít nhất bây giờ cũng đã hồi phục khả năng hành động rồi, cho dù chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.


Gia Thố và hòa thượng nhìn Tô Bạch, bọn họ có thể nhìn thấy vẻ “bình thường” của hắn, nhưng dưới loại trạng thái “bình thường” này, lại lộ ra một dòng nước đang xao động, dường như đã rất lâu rồi không còn nhìn thấy Tô Bạch có loại ánh mắt này nữa.


“Rất nực cười có phải không, con trai bị người cướp mất, nhưng ngay cả đi đâu tìm người mà tôi cũng không biết.” Tô Bạch nhún vai, vẫn mang theo nụ cười mỉm nói chuyện.


“Quả thực không thể tìm được bọn họ, bằng không, Phát Thanh có thể đã ra tay từ lâu rồi.” Hòa thượng thở dài, đáp.


Tô Bạch đi đến tủ đầu giường, kéo cánh tủ ra, bức tranh đó cũng không thấy nữa.


Bức tranh mà Cát Tường vẫn luôn mang bên người thường xuyên nhìn, cũng biến mất, đại khái cũng bị người đó thuận tay mang đi rồi.


Trước đây Cát Tường từng ra hiệu cho mình nhìn bức tranh đó, có khả năng nó cảm giác được có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng Tô Bạch không làm như vậy, cho dù là hiện tại, hắn cũng không có gì để phải hối hận hết. Nếu đối phương đã cố chấp muốn mang tiểu gia hỏa đi, vậy cho dù mình có biết rõ hay không cũng không có cách nào ngăn cản.


“Tranh cũng mất rồi sao?” Gia Thố hỏi.


“Đúng, tranh cũng mất rồi.” Tô Bạch hít một hơi thật sâu.


Gia Thố và hòa thượng không nói gì, bởi vì bọn họ không biết hiện tại nên nói gì, trực giác nói cho bọn họ biết, Tô Bạch của hiện tại trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế có quỷ mới tin.


Tô Bạch cầm di động, áo gió lại đan lại, bao phủ nửa người trên và rồi là cả người hắn lại.


“Cậu muốn đi đâu?” Hòa thượng hỏi: “Vết thương của cậu vẫn chưa lành đâu.”


“Cho nên, hòa thượng, anh đi cùng tôi đi.” Tô Bạch nhìn hòa thượng và nói: “Không cần anh ra tay, cứ để tôi.”


“Cậu muốn làm gì?” Gia Thố hỏi.


“Một người trong số bọn họ đã mang con trai tôi đi, tôi cũng phải làm chút gì đó chứ, đáng tiếc bây giờ tôi quá yếu, cũng không thể tìm được bọn họ, nhưng cũng phải làm chút gì đó.”


“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Hòa thượng hỏi.


“Tôi không thể tìm được bọn họ đang ở đâu, nhưng ít nhất tôi biết nhà bọn họ ở đâu, trong nhà bọn họ còn có cha mẹ của bọn họ, cũng chính là… ông ngoại, bà ngoại, và ông nội bà nội của tôi.


Ha ha, người khác mang con trai tôi đi, tôi sẽ cho ông ta chết mất một cha mẹ, rất công bằng, không phải sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.


“Một, dựa theo thái độ của mẹ ruột và dì út của cậu, có khả năng bọn họ thật sự không để ý đến quan hệ và tình cảm ở thế tục.


Hai, bây giờ hai gia tộc bọn họ ở trong thế giới hiện thực có sức ảnh hưởng không nhỏ, bọn họ cũng không không phải người bình thường mà cậu có thể tùy tiện giết chết. Cậu đi giết bọn họ, chắc chắn sẽ phạm phải nhân quả rất lớn. Cuối cùng sẽ bị Phát Thanh tăng thêm độ khó ở trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, điều càng gay go hơn là thế giới chuyện xưa lần sau của cậu, cũng chính là thế giới chuyện xưa mang tính trừng phạt, giống như lần trước vậy.”


Tô Bạch nở nụ cười, duỗi tay chỉ vào mặt mình, hỏi: “Có khả năng bản thân tôi cũng đã bỏ qua một chuyện, đó chính là không biết bắt đầu từ khi nào mà các anh lại cảm thấy tôi sẽ để ý đến chuyện này?”


Chương 1094

Bình Luận (0)
Comment