Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1095 - Chương 1095 Chơi Tôi, Hay Là Đùa Với Lửa? 1

Chương 1095

Chơi Tôi, Hay Là Đùa Với Lửa? 1


Trong thư phòng tản ra hương giấy và mực, trên vách tường cũng treo rất nhiều tranh chữ, có một ông già râu tóc bạc phơ đang đứng trước bàn học viết chữ, ông ta đứng ở nơi đó giống như một cây tùng xanh. Thư phòng nằm trong một mảnh sân đơn độc, ông già không muốn lúc mình luyện chữ bị người khác làm phiền, cho nên trong thời gian luyện chữ của ông ta, trong sân này ngay cả người nhà cũng không thể tùy tiện tiến vào.


Một bóng đen chậm rãi lẻn vào đây, xuất hiện phía sau lưng ông cụ một cách im hơi lặng tiếng, cuối cùng, chậm rãi ngưng tụ ra hình bóng của Tô Bạch.


Tô Bạch ẩn giấu khí tức của mình, cứ nhìn ông cụ trước mặt luyện chữ với vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc như vậy.


Trong “ký ức thơ ấu” của mình, Tô Dư Hàng cũng thích luyện chữ, đại khái là được kế thừa từ ông cụ này đi, từ một mức độ nhất định mà nói, ông cụ này chính là ông nội của mình, chỉ là cho dù là trước đây hay là hiện tại, mối quan hệ giữa hắn và người trong nhà ở hai bên cha mẹ đều không được tốt cho lắm.


Một mặt là vì lúc đầu, hai cha mẹ hờ đó của mình đã không đi theo con đường mà gia tộc đã sắp xếp sẵn, lại cứ cố tình đi kinh doanh, đây vốn đã là suy nghĩ đối nghịch với người lớn trong nhà, khiến người trong nhà không thích, dù sao lúc trước cho dù là phía bên ông cha hờ của hắn hay là phía bên bà mẹ hờ, sau khi hai người tốt nghiệp đại học, gia đình đã dành rất nhiều tài nguyên lên người bọn họ, nhưng bọn họ lại khinh thường, ngoảnh mặt buông tay rời đi, chẳng khác nào hoàn toàn phá hủy bố cục chính trị của hai gia tộc.


Sau đó, hai người thuận tay kinh doanh ra một công ty, còn “sinh ra” Tô Bạch, nhưng mối quan hệ trong nhà vẫn luôn rất lạnh nhạt.


Sau khi bọn họ bị “tai nạn giao thông,” tính cách của Tô Bạch hoàn toàn vặn vẹo và bị đè nén, hiển nhiên cũng chẳng muốn có qua lại gì đó với bên người thân, mà chỉ là duy trì lễ tiết cơ bản, kêu người đi tặng một ít quà vào ngày lễ ngày tết, sau này vì Tô Bạch chủ động chia cắt toàn bộ tập đoàn, đã hoàn toàn biến thành nhân vật bên lề của hai gia tộc.


Hắn thậm chí còn có thể xác định, cho dù mình chủ động đi tới trước mặt ông cụ này, ông ta chắc hẳn cũng không nhận ra mình là cháu trai của ông ta.


Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, một đôi cha mẹ hớ đó làm việc kỳ quái và không kiêng dè chút nào, lại đụng thêm tính cách lạnh nhạt với tình cảm như Tô Bạch, cho dù thật sự có quan hệ máu mủ ruột già, nhưng cũng đã sớm thành người xa lạ cả rồi.


Tô Bạch nhìn bóng lưng đang luyện chữ của ông già, ánh mắt hơi híp lại, trông có vẻ như hắn đang do dự, do dự có nên giết ông ta hay không, có nên giết ông nội của mình không?


Nhưng trên thực tế, đây lại không phải là hắn đang do dự, hắn cũng không hề chần chừ một chút nào cả, sở dĩ hắn còn chưa ra tay, nguyên nhân rất đơn giản là hắn đang đợi hai người đó, liệu có xác suất nhất định bọn họ sẽ trả tiểu gia hỏa lại cho mình hay không?


Nhưng năm phút qua đi, mình đã đứng ở đây được năm phút, nhưng toàn bộ mọi thứ ở nơi này đều rất bình thường.


Khóe miệng của Tô Bạch nhếch lên một nụ cười mỉm, đột nhiên hắn nhớ tới khi cùng đám người Huân Nhi và Sở Triệu thành lập câu lạc bộ giết người, trước khi mình giết người sẽ tuyên bố một vài lời chính thức như thể có chuyện to tát nào đó, tương tự với “nhân danh mặt trăng ta sẽ tiêu diệt ngươi…”


Còn nhớ rõ, lúc trước trong nhà vệ sinh của câu lạc bộ đêm, mình dùng một tay bóp cổ một nữ nhân viên công sở, một tay còn lại cầm dao găm.


“Tuy rằng tôi không thích nói lời vô nghĩa, nhưng đây là quy tắc của câu lạc bộ giết người, tôi không thể không nói: Tội nghiệt của cô, thoát được sự trừng phạt của thế tục, nhưng lại không thể thoát được phán quyết của chúng tôi.”


Ký ức từ hai năm trước, và ký ức trong đêm đầu tiên mình trở thành thính giả, đang hiện ra rõ ràng trong đầu hắn, như thể mới xảy ra ngày hôm qua.


Nhưng lúc đó, mình vẫn còn băn khoăn, mình vẫn còn lo lắng, mình vẫn còn sợ, thậm chí tuy rằng mình có khao khát giết người rõ ràng, nhưng vẫn còn giữ bệnh sạch sẽ về mặt đạo đức của mình, cho dù là muốn dùng cách giết người để thỏa mãn dục vọng tinh thần của mình, nhưng ít nhất ngoài mặt vẫn ra vẻ quang minh chính đại.


Rõ ràng chỉ là mấy cậu ấm cô chiêu xúm lại, làm ra những chuyện vượt khỏi giới hạn pháp luật, thậm chí có thể nói là “coi mạng người như cỏ rác,” bởi vì có vài người cho dù là phạm phải tội ác tày trời cỡ nào, vẫn không đến mức trực tiếp tử hình sau khi bị phán xét, ví dụ như nữ nhân viên công sở đó, cô ta gánh rất nhiều tội lừa đảo kinh tế, phán mười năm tù đã tính là nặng rồi, nhưng quả thực là vì cô ta, mới khiến cho có vài người vô tội bị ép đến mức phải nhảy lầu tự sát.


Nói là “thay trời hành đạo,” trên thực tế thứ nhận được còn không phải là sự kích thích mà người trẻ tuổi khao khát và theo đuổi hay sao?


Cảm giác ngăn cấm và phản nghịch ẩn giấu dưới trạng thái pháp luật không cho phép đó, mới là nguyên nhân chân chính thành để mấy người thành lập câu lạc bộ giết người vào khi đó, bởi vì cho dù là Tô Bạch, Sở Triệu hay là Huân Nhi, đều không phải loại người muốn làm kẻ bảo vệ thành phố, bản thân bọn họ cũng đều biết rõ, mình cũng không cao thượng đến mức độ ấy.


Nhưng khi đó, mình vẫn còn tuân thủ một chút đạo đức, trước khi giết người vẫn sẽ tự lừa mình dối người một chút, giả bộ mình rất chính nghĩa.


Mà hiện tại, mình cũng sắp giết người rồi, người bị giết còn là ông nội của mình nữa.


Nhưng không có gì do dự, cũng không có đắn đo gì, lại càng không có bất an gì hết.


Ông già trước mặt là người vô tội, nhưng ai kêu ông lại là cha của Tô Dư Hàng cơ chứ!


Chương 1095

Bình Luận (0)
Comment