Chương 1096
Chơi Tôi, Hay Là Đùa Với Lửa? 2
Sự giận dữ đột nhiên mất đi tiểu gia hỏa, thực ra đã sớm nhen nhóm ngọn lửa trong lòng của Tô Bạch, ngọn lửa này đã hoàn toàn chôn vùi những dịu dàng dần dần hiện ra và cả sự an nhàn từ từ bộc lộ ra ngoài vì sự xuất hiện của đứa trẻ.
Ngay sau khi tất cả mọi thứ đều bị lật đổ, Tô Bạch giống như đang đứng bên cạnh một ngôi nhà đã biến thành đống phế tích sau khi bị cưỡng chế di dời, nhìn thứ mà mình cẩn thận bảo vệ hóa thành đống đổ nát, loại tuyệt vọng đó, và loại điên cuồng đó, thật sự rất khó dùng từ ngữ để hình dung.
Mà nếu từ ngữ đã không thể hình dung được, vậy thì dùng hành động để hình dung đi.
Tôi vốn dĩ không phải người tốt đẹp gì.
Tô Bạch tiến lên, dùng một tay bóp cổ ông già, cả người ông già bị hắn nhấc lên, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu khàn đặc, nhưng lực ngón tay của Tô Bạch lại được khống chế vừa vặn đủ, nếu đã có thể khiến ông già phát ra một vài tiếng kêu, nhưng lại không đến mức truyền ra khỏi thư phòng này, đương nhiên cũng không thể khiến người bên ngoài phòng nghe thấy.
Trước khi giết chết con mồi của mình, nghe tiếng rên rỉ cuối cùng của con mồi cũng là một loại hưởng thụ, không phải sao?
Tô Bạch không xoay mặt ông già này lại, thậm chí toàn bộ gương mặt của hắn vẫn giấu sau lớp áo gió, hắn không có hứng thú cho ông già nhìn thấy mặt mình, cũng không có hứng thú nói cho ông ta biết nguyên nhân tại sao mình muốn giết ông ta.
Tôi muốn tới báo thù, cho nên ông phải chết, trong quan điểm của Tô Bạch, nguyên nhân, quá trình, và kết quả của toàn bộ chuyện này đều rất đơn giản, đơn giản đến mức bản thân hắn cũng không muốn thuật lại.
Ông già vẫn còn đang giãy dụa, có thể nhìn ra được, tuy rằng tuổi tác của ông ta đã rất lớn, nhưng cơ thể được bảo dưỡng không tệ, ở độ tuổi này chắc hẳn cũng được tính là rất cường tráng rồi.
Tô Bạch nghiêng mặt, hé miệng để lộ ra răng ranh của mình, sau đó từ từ đâm răng nanh của mình vào trong cổ của ông già.
“Ừng ực…”
Ngụm máu tươi đầu tiên tiến vào trong miệng mình, chảy xuôi theo đầu lưỡi hắn. Tô Bạch không tiếp tục hút điên cuồng một cách hưng phấn như bình thường, mà là giống như đang nếm thử một ly rượu lâu năm, từng ngụm một, từ từ nếm, từ từ nhấp.
Mà việc này, lại gia tăng đau đớn và sự sợ hãi của ông già lên gấp đôi, bởi vì ông ta không thể chết đi một cách nhanh chóng, mà còn phải trải qua một quá trình đau đớn như vậy.
Bên ngoài thư phòng rất yên tĩnh, mà trong thư phòng cũng càng ngày càng yên lặng.
Ngay khi ông già bị hút khô và trở thành một cỗ xác khô, Tô Bạch buông tay, thi thể của ông già lả xuống ngã dưới chân hắn.
Chữ mà ông già vừa mới viết xong vẫn còn đặt trên bàn học, viết là “Lan Đình Tự,” chữ không tệ.
Tô Bạch rút một điếu thuốc rồi châm lên, hắn hút một hơi, phun ra một làn khói, dường như đã rất lâu rồi, hắn không còn tìm được loại khoái cảm giết người này nữa. Mà người vừa mới bị mình giết chết trước mặt này, thân phận của ông ta, sự đặc thù của ông ta, đã thành công khơi gợi hương vị hồi ức của Tô Bạch.
Ngón tay hắn hơi run lên, tàn thuốc rơi lên mặt thi thể ông già, rồi hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay, vỗ lên gương mặt khô đét của ông ta, ông ta cũng không thể tỉnh lại được nữa, thậm chí ngay cả chết đi một cách có thể diện cũng không thể, bởi vì thợ trang điểm xác chết có cao siêu cỡ nào, cũng không thể phục chế một thi thể đã bị hút sạch máu thành dung mạo người chết có thể khiến người nhìn thấy và chấp nhận, và người thân cảm thấy đau lòng.
“Ông là người vô tội…” Tô Bạch lại rút một điếu thuốc nữa ra, tiếp tục nói: “Chết cũng thực vô tội.”
Sau đó, hắn duỗi tay chỉ vào mặt mình.
“Nhưng tôi thì sao? Bắt đầu từ lúc tôi ra đời đã bị con trai ông ném vào dưới vòi nước trong nhà vệ sinh bệnh viện, trực tiếp dùng nước rửa, tôi rất đáng tội sao?
Tôi vẫn luôn tin thờ rằng, chuyện của con trai ông là chuyện của con trai ông, tôi cũng chưa bao giờ cho rằng nó có bất cứ sự liên quan gì đến ông, nhưng con trai ông đã ra tay với con trai tôi, bây giờ tôi không biết hiện tại con trai tôi rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Ha ha, xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú lấy mạng ông ra uy hiếp con trai ông, bởi vì tôi cảm thấy đại khái ông ta cũng chẳng chấp nhận lời đe dọa này, đương nhiên, cũng có một xác suất nhất định sẽ chấp nhận, dù sao thì ông cũng là cha của ông ta cơ mà.
Ông đối với ông ta, và ông ta đối với tôi, hoàn toàn khác nhau.
Nhưng tôi không có hứng thú làm như vậy, bây giờ tôi đã coi như con trai tôi đã chết, tôi cũng sẽ không chấp nhận sự uy hiếp, mãi mãi sẽ không.”
Khi nói những lời này, Tô Bạch trông có vẻ rất bình tĩnh.
Khi một người hoàn toàn vứt bỏ ranh giới đạo đức ngày trước và cái gọi là giá trị quan của oan có đầu nợ có chủ, cùng bệnh đạo đức sạch sẽ thi thoảng vẫn sẽ khiến mình chịu bó tay bó chân, thì những gì anh ta cảm nhận được chính là một loại thả lỏng, một loại hoàn toàn giải thoát cho bản thân.
Tô Bạch đứng dậy, duỗi đầu lưỡi ra, liếm vết máu còn sót lại bên khóe miệng, hắn nhắm mắt lại, phát ra một tiếng than hưởng thụ.
“Trong máu này chắc hẳn cũng có máu giống như ở trong cơ thể của Tô Dư Hàng, các người muốn chơi, vậy tôi sẽ một lòng một dạ chơi cùng các người, là các người muốn biến tôi thành ra như vậy, vậy các người cứ chống mắt lên mà xem đi.”
Đêm nay, còn có ba người già nữa sẽ chết, nếu đã ra tay, vậy Tô Bạch sẽ không bỏ qua cho một ai hết.
Có lẽ, từ một mức độ nhất định, sự tồn tại của tiểu gia hỏa đã ngăn chặn cơn giận và sự méo mó trong nội tâm của Tô Bạch, đến mức cho dù sau khi biết thân thế của mình, ngoại trừ căm phẫn ra Tô Bạch vẫn trông có vẻ hơi không hề gì như cũ, bởi vì mình của hiện tại cũng đã có cuộc sống của mình, cũng có gia đình của riêng mình, và có nơi gửi gắm của mình.
Nhưng sau khi tiểu gia hỏa biến mất, ngọn lửa giận phục thù đã gom góp từng chút lại trong nội tâm của hắn đó đã hoàn toàn bùng phát, theo những chuyện mà một nam một nữ đó đã làm với Tô Bạch, và sự đau khổ mà bọn họ mang tới cho hắn, cũng đã sớm đủ khiến hắn nổi giận xông lên giết chết cả nhà bọn họ rồi.
Cái gì nên đến vẫn sẽ đến thôi.
Đây cũng là các người tự tìm tới.
Đợi sau này, tôi sẽ nói đáp án cho các người biết, rốt cuộc các người đang chơi tôi hay là đang đùa với lửa!