Chương 1097
Trở Về? 1
Santana đỗ ở bên đường, hòa thượng đang uống nước, Gia Thố thì lại nghịch cốt châu trong tay mình, bây giờ hai người đều trông có vẻ chán muốn chết.
Tần suất hòa thượng uống nước có hơi thường xuyên, bởi vì thực ra hai người ngồi ở nơi này cũng không có việc gì để làm. Chuyện mà Tô Bạch làm, bọn họ không có cách nào tham gia, bằng không có khả năng nhân quả sẽ được chia sẻ lên đầu bọn họ, và hiển nhiên trừng phạt cũng sẽ rơi lên đầu bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản Tô Bạch như vậy, bởi vì đứng từ bất cứ góc độ nào của Tô Bạch để nghĩ, bọn họ cũng không có lý để nói không với loại hành động này của hắn.
“Hòa thượng, vẫn còn khó chịu sao?” Ngón tay của Gia Thố nhẹ nhàng nghịch cốt châu và hỏi. Hai người đều là tăng lữ, hơn nữa vẫn luôn sinh hoạt chung, hiển nhiên giữa đôi bên đã có thể thấu hiểu lẫn nhau.
“Không đành lòng.” Hòa thượng đáp với vẻ hơi sầu não.
“Không đành lòng cho mấy lão già đó, hay là Tô Bạch?”
“Tô Bạch.” Hòa thượng đưa ra đáp án trong lòng mình.
“Có phải cảm thấy cậu ấy đã thay đổi rồi không?”
“Quả thực là đã thay đổi rồi, trước đây cho dù thế nào, cậu ấy cũng sẽ không làm ra loại chuyện đi giết mấy người vô tội đó.”
“Bản thân thế giới này vốn không có đạo lý gì có thể nói ra.” Ngược lại Phật gia nhìn rất thoáng: “Thực ra, đổi một góc độ khác để nghĩ, và đổi lại là người khác, sau khi biết được thân thế của mình, phản ứng đầu tiên liệu có phải là đi giết chết cả nhà của người được gọi là cha mẹ đó hay không?
Nói thực, Đại Bạch đã chịu đựng đủ lâu rồi, lần này là bản thân bọn họ quá đáng trước.
Vốn dĩ là chuyện oan có đầu nợ có chủ, nhưng bọn họ cứ cố tình ra tay với con trai của Tô Bạch, họa không liên quan đến người nhà, đây là lẽ thường và cũng là đạo lý, là quy tắc của Phát Thanh.
Chuyện báo thù lẫn nhau giữa các thính giả, cho dù là có nhân quả hay không thì Phát Thanh vẫn sẽ dựa theo quy tắc làm việc. Nhưng nếu cố tình ra tay với người nhà của một thính giả, vậy Phát Thanh chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha, dù sao thính giả đơn độc quả thực không ít, nhưng thính giả có gia đình đồng thời cũng để ý gia đình lại càng nhiều hơn.”
“Phát Thanh chắc hẳn sẽ không dựa theo quy tắc giết chết người nhà thính giả để trừng phạt Tô Bạch đâu, về một điểm này, bần tăng vẫn có thể khẳng định.”
“Ha ha, hai người đó đã sớm là cái gai trong mắt của Phát Thanh rồi, hiển nhiên Phát Thanh sẽ không dựa theo góc độ giết hại người nhà của thính giả để trừng phạt Tô Bạch. Nhưng Thất Luật này, anh cũng đừng quên, Phát Thanh là tên bảo thủ có tiếng, nó chắc hẳn sẽ dựa theo nhân quả giết hại người có sức ảnh hưởng trong xã hội để tính toán sự trừng phạt dành cho Tô Bạch. Tóm lại, thực ra trước đó chúng ta cũng đoán ra được, nếu lần này vận may của Đại Bạch tốt hơn một chút, chỉ là độ khó ở thế giới chuyện xưa tiếp theo tăng lên, còn nếu vận may kém hơn một chút, có khả năng chủ đề chính của thế giới chuyện xưa tiếp theo chính là trừng phạt.”
“Điều mà bần tăng tiếc nuối là cảm thấy Tô Bạch đã thay đổi.”
“Phải rồi, anh đối với thính giả trong thế giới chuyện xưa, và đối với NPC trong thế giới chuyện có thủ đoạn gì thì bản thân anh cũng hiểu rõ trong lòng. Còn nữa Thất Luật, trong thế giới hiện thực anh giữ mình nghiêm cẩn, nhưng mục đích thực tế thật sự là vì anh trách trời thương dân, quan tâm sinh linh sao?
Chẳng qua anh chỉ muốn dành cho mình một tâm lý an ủi, để phòng ngừa tâm Phật của bản thân anh thay đổi hay sao. Nói trắng ra, thính giả đều xấu xa như những kẻ bóc lột áp bức, mà chẳng phải thứ gì tốt đẹp.” Thoạt nhìn Phật gia hoàn toàn tán thành với hành động của Tô Bạch, chuyện này cũng phù hợp với nguyên tắc làm việc nhất quán của Mật tông.
Hòa thượng không nói gì, bởi vì anh ta biết bản thân không có cách nào thuyết phục được Gia Thố. Cũng như vậy, Gia Thố cũng không có cách nào thuyết phục được anh ta, Phật môn tông nghĩa mà hai người giữ vững từ nhỏ đến lớn vốn khác nhau, có lẽ, đây chính là quan điểm riêng của từng môn phái.
Lúc này, đột nhiên radio trong xe phát ra tiếng “rè rè rè.”
“Hòa thượng, anh mở máy phát sao?” Gia Thố hỏi.
Hòa thượng lắc đầu, sau đó ánh mắt của hai người lập tức trở nên nặng nề hẳn đi, đều nhìn chằm chằm vào radio này.
Đột nhiên radio bên cạnh xuất hiện dị thường, chỉ cần là thính giả sẽ không có người nào không mẫn cảm, việc này gần như đã biến thành một loại phản xạ có điều kiện, giống như vận động viên chạy đua nghe được tiếng còi bên cạnh sẽ lập tức chuẩn bị sẵn sàng xông lên.
Rất nhanh, tạp âm trong radio đã từ từ biến mất.
[Các bạn thính giả thân mến, chào mừng đã tới nghe chương trình Phát Thanh Khủng Bố, tôi là người dẫn chương trình.
Tôi không có tên, bởi vì tên không có bất cứ ý nghĩa gì ở nơi này.
Thù hận có thể hoàn toàn phá đổ nội tâm vững vàng của người ta…]
Gia Thố và hòa thượng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ khó tin, Đại Bạch đang giết người bên trong mà lúc này đột nhiên Phát Thanh nhảy ra là muốn làm gì?
Lẽ nào sắp thăng cấp thành nhiệm vụ treo cổ mà Phát Thanh trực tiếp phát ở thế giới hiện thực sao?
Truyền đạt “nhiệm vụ treo cổ” cho các thính giả có đủ thực lực ở gần đây, để các thính giả gần đây đi ra tay với Đại Bạch?
Không đến mức đó chứ!
Không nói đến mấy người già này đã sớm lui về bao nhiêu năm, hơn nữa, trước đây cho dù là kinh doanh hay là chính trị, thực ra cũng không thể tính là quyền cao chức trọng gì. Với trình độ thực lực của người có thâm niên cao cấp như Tô Bạch hiện tại, giết bọn họ rồi chấp nhận bị tăng độ khó nhiệm vụ ở thế giới chuyện xưa tiếp theo làm trừng phạt cũng đã đủ lắm rồi, làm sao còn có thể trực tiếp ra lệnh tiêu diệt được?
[Con người là một sinh vật cảm tính, bởi vì trí tuệ cho nên mới phức tạp, mà bởi vì phức tạp cho nên mới có trí tuệ, nhưng ngay khi thù hận lấp kín nội tâm, con người thường sẽ đi về phía cực đoan…]
“Sẽ không phải vì theo quan điểm của Phát Thanh đó, giữ lại cha mẹ của một nam một nữ đó có lợi cho Phát Thanh đấy chứ? Cho nên Phát Thanh không cho phép người khác ra tay với mấy người già đó?” Gia Thố vừa nghe phát thanh vừa hỏi.