Chương 1098
Trở Về? 2
Hòa thượng thì lại lắc đầu: “Không đúng cũng không thích hợp, chúng ta đã bỏ qua mất một chuyện, đó chính là cha mẹ của Đại Bạch chỉ trốn tránh sự chú ý của Phát Thanh đối với bọn họ.
Bọn họ là trốn khỏi tầm mắt của Phát Thanh, để Phát Thanh không có cách nào tìm được bọn họ và nhận ra bọn họ. Như vậy ở các thế giới chuyện xưa sau này Phát Thanh cũng không có cách nào truyền tống bọn họ đi. Nhưng thực ra bản thể của bọn họ cũng không phạm lỗi, bởi vì không tìm được bọn họ là tính hạn chế của bản thân Phát Thanh, là vấn đề của bản thân Phát Thanh. Chúng ta đứng trên góc độ cá nhân để nghĩ, chắc hẳn sẽ cho rằng Phát Thanh hẳn là căm thù hai người đó đến tận xương tủy, nhưng Phát Thanh là thứ không có cảm xúc.
Đương nhiên, có khả năng nó có cảm xúc, nhưng ít nhất ở trình độ này của chúng ta, không thể cảm giác được cảm xúc của nó.
Nó là thứ tối cao nhất, cho nên sẽ không có loại cảm giác mà chúng ta cho là đương nhiên đó. Nó là thứ làm việc dựa theo quy tắc, nó không tìm được hai thính giả đó vậy đó là vấn đề chương trình của bản thân nó, nhưng hai thính giả đó cũng không có hồ sơ việc xấu gì ở chỗ Phát Thanh.
Đây là vấn đề giữa trứng gà sống và trứng gà chết, bởi vì Phát Thanh không có cách nào tìm được bọn họ cho nên hai người bọn họ cho dù là làm chuyện vi phạm quy tắc của Phát Thanh thế nào, thì Phát Thanh cũng không có cách nào tính những chuyện này lên đầu hai người họ.
Cho nên, nếu dựa theo loại suy đoán này để xét, thực ra hai người bọn họ chắc chắn vẫn là hai thính giả trong ghi chép của Phát Thanh, chỉ là Phát Thanh không tìm được bọn họ nhưng bọn họ vẫn là thính giả!
Theo quan điểm của Phát Thanh, ít nhất là trong quan điểm của chương trình phản ứng, bây giờ người mà Tô Bạch đang giết là cha mẹ của thính giả, hơn nữa còn là cố tình đi giết cha mẹ của thính giả, và trước khi Phát Thanh không tìm ra được bọn họ, thì hai thính giả đó chắc hẳn đã có cấp bậc rất cao rồi.”
“Cho nên, bây giờ nếu dựa theo cách vận hành chương trình bình thường của Phát Thanh, hiện tại người Tô Bạch đang cố tình sát hại chính là cha mẹ của người ít nhất là thính giả cao cấp?”
[Oan có đầu nợ có chủ, vấn đề giữa các thính giả chỉ có thể giới hạn giữa các thính giả để giải quyết, mà không nên liên lụy đến những người khác…] Phát Thanh đang tiếp tục tự thuật.
Hô hấp của hòa thượng hơi dồn dập, vậy là sắp tới rồi sao? Bây giờ muốn phát nhiệm vụ thanh trừng sao?
Gia Thố cũng siết cốt châu trong tay mình, rõ ràng dựa theo lời nói này của Phát Thanh, như vậy kết quả khó có thể chấp nhận được nhất mà trước đó đã nghĩ tới sắp xuất hiện rồi.
“Bây giờ Tô Bạch mới giết một người thôi đúng không?” Gia Thố hỏi.
“Ừm, mới giết một, đây là nơi cha của Tô Dư Hàng ở, những mẹ của ông ta đang ở trong viện dưỡng lão. Chắc hẳn Tô Bạch cũng sắp ra ngoài rồi, đến khi đó sẽ cùng chúng ta đi tới viện dưỡng lão. Đây là trước đó đã nói, nhưng bây giờ xem ra, giết một người và giết bốn người cũng không có sự khác biệt quá lớn, Phát Thanh muốn ra tay rồi.”
Phát Thanh: [Đạo lý chính là đạo lý, quy tắc chính là quy tắc.
Phát Thanh có quy tắc của Phát Thanh, thính giả cũng hẳn nên có quy tắc của thính giả, không thể liên lụy đến người nhà, xem chừng đây chắc hẳn cũng là tiêu chuẩn mà phần lớn các bạn thính giả đều đồng ý, cho nên, mời toàn bộ thính giả đang nghe đài lúc này đều nghe rõ những lời phía sau…]
Đây là muốn phát nhiệm vụ thực tế, toàn bộ người nghe được Phát Thanh đều là những thính giả có chênh lệch thực lực một cách thích hợp.
Hòa thượng thở dài một hơi, Gia Thố có chút dở khóc dở cười.
[Cho nên, mời toàn bộ thính giả đang nghe đài lúc này đều nghe rõ những lời phía sau…]
Trong Phát Thanh xuất hiện một khoảng âm trống ngắn ngủi, rất nhanh, giọng nói đã tiếp tục: [Cho nên, mời toàn bộ thính giả đang nghe đài lúc này đều nghe rõ những lời phía sau: Tuyệt đối đừng phạm vào loại sai lầm này.
Được rồi, đến đây Phát Thanh Khủng Bố xin tạm thời kết thúc, mời các bạn thính giả kiên nhẫn đợi lần phát sóng tiếp theo, chúng tôi sẽ mang đến cho bạn những chuyện xưa khủng bố không tưởng được nhất và cũng là xuất sắc nhất.]
“Cạch…” Radio trong xe Santana đã tắt.
Hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau.
Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Ồn ào nửa ngày chỉ để nhắc nhở thân tình thôi sao?
Chuyện này giống như đột nhiên có một ngày toàn thành phố vang lên tiếng chuông cảnh báo, bắt đầu sắp xếp cho cả thành sơ tán, cuối cùng lại báo cho dân chúng biết đây chỉ là diễn tập?
Trong thư phòng, thi thể của ông già khô quắt và lạnh lẽo nằm ở đó. Sau đó, một đôi giày xuất hiện bên cạnh ông ta, Tô Bạch đã rời khỏi lại xuất hiện. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt khô đét của ông già.
“Ha ha ha…” Tô Bạch nở nụ cười.
Hắn không biết Tô Dư Hàng đã nhìn thấu chiêu sau của mình, hay là Tô Dư Hàng và người mẹ hờ đã tiêu hủy cơ thể của em gái mình sau khi dùng xong đó của mình giống nhau, hoàn toàn không để ý đến những mối quan hệ huyết thống. Nhưng cho đến hiện tại, Tô Dư Hàng vẫn chưa xuất hiện, cũng không xảy ra bất cứ hiện tượng đặc biệt nào.
Rõ ràng, Tô Dư Hàng không dự định xuất hiện để cứu ông cha già của mình. Mà trước khi Tô Bạch hút máu, đã cố tình bỏ lại một giọt máu của mình trong người ông già.
“Ha ha, ông cướp con trai của tôi đi, mà ngay cả cha ông, tôi cũng không nhẫn tâm giết được.” Gương mặt của Tô Bạch gần như vặn vẹo vì tức giận, đây là một loại tự mình đấu tranh, thậm chí là một loại nén giận của bản thân đối với chính mình!
Hắn ngửa đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào vị trí vết răng nanh ở cổ của ông già, vết thương bắt đầu khép miệng. Một giọt máu đó bắt đầu tản ra, cơ thể vốn đã khô quắt của ông già bắt đầu đầy ắp trở lại.