Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1099 - Chương 1099 Trở Về? 3

Chương 1099

Trở Về? 3


Đây là một cách nạp thành viên mới, nhưng cũng không hoàn thành toàn bộ quá trình, tương đương với Tô Bạch đổi máu với ông già một lần. Ông già sẽ không trở thành Vampire, nhưng bởi vì đổi máu với Tô Bạch lần này nên cơ thể của ông ta sẽ khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều, có thể sống thêm vài năm nữa so với lúc đầu. Trước đó hắn rời đi, chỉ để dành ra một chút thời gian phản ứng cho Tô Dư Hàng, nhưng nếu hắn trở về chậm một bước thôi, cho dù một giọt máu mà hắn để lại vẫn còn đây, chỉ cần không kịp tản ra vậy thì ông già này sẽ hoàn toàn không cứu được nữa.


Không đợi ông già tỉnh lại Tô Bạch đã đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, hắn ngẩng đầu lên nhìn mây đen ngập trời, đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, cảm thấy mình chính là một trò cười. Người ta đã cướp con trai mình rồi, vậy mà mình còn chạy đến đây kéo dài tuổi thọ cho cha của người ta.


Đây đúng thực là một chuyện vô cùng nực cười!


Giả nhân giả nghĩa, giả nhân giả nghĩa, giả nhân giả nghĩa, bản thân mình chắc chắn là như vậy, trong lòng Tô Bạch liên tục oán trách chính mình.


Cơn giận vô biên không ngừng đánh vào trong ngực hắn, hắn cảm thấy mình sắp phát điên lên mất, thật sự muốn phát điên, từ đầu đến cuối chuyện mà mình làm giống như một đứa trẻ đang muốn cố tình làm ra chút sau phạm để thu hút sự chú ý của người lớn.


Có khả năng, trong quan điểm của một nam một nữ đó, mình ấu trĩ và nực cười đến vậy.


Những tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong cổ họng hắn. Đồng thời, hai tay hắn cũng túm đầu mình, móng tay bắt đầu từ từ cắm vào trong làn da. Trên đầu hắn, trên mặt hắn, bị hắn cào ra mấy đường vết thương, máu tươi cũng từ từ nhiễu ra.


“Phịch” một tiếng, hắn quỳ trên mặt đất.


Từ sau khi phát hiện ra con trai mình mất tích, hắn đã ra tay với Gia Thố và hòa thượng, đã ra tay với trận pháp trong nhà lão Phương, hắn đến đây với ý đồ giết chết cha của Tô Dư Hàng.


Tô Bạch vẫn luôn nghĩ, mình chắc hẳn nên thể hiện lý trí mà mình hy vọng nhất ra bằng bất cứ hình thức nào. Nhưng hắn đã thử rất nhiều lần, cũng đã đưa ra rất nhiều lựa chọn, cho dù là mới đầu ra tay với hòa thượng, Gia Thố hay là trận pháp ở nhà lão Phương biến mình thành thân đầy thương tích, hoặc là ở đây “giết” ông nội của mình trước rồi lại cứu ông ta.


Mỗi lần mình lựa chọn và mỗi lần mình hành động đều trông giống như một thằng ngu vậy.


Bởi vì trình độ khác nhau, bởi vì thực lực khác nhau, bởi vì cấp bậc khác nhau, bạn yếu, bạn yếu đến mức ngay cả nơi ở của bọn họ cũng không thể tìm được. Bạn không tìm được vị trí của Phát Thanh, cũng không thể tìm được vị trí của một nam một nữ đó. Bạn chỉ có thể giống như một đứa trẻ, không ngừng tự cho rằng là đúng làm ra những chuyện mà mình cảm thấy có thể thu hút sự chú ý của người lớn, làm ra một vài việc tùy tính với ý đồ thu hút sự quan tâm của người lớn, mong muốn dẫn đến cơn giận của người lớn, cho dù những người lớn đó đi qua đánh mình một trận, vẫn tốt hơn là một mình ở nơi đó diễn một vai.


Tay của hắn dính đầy máu tươi buông thõng xuống, cắm vào trong nền gạch xanh trên mặt đất.


“Hay là vì thực lực không đủ, hay là vì thực lực không đủ.”


Tô Bạch cúi đầu, nhìn từng giọt máu tươi của mình nhỏ xuống nền gạch xanh bên dưới. Lúc này, đột nhiên hắn thật hoài niệm ngày trước, ít nhất trước đây khi mình lên cơn, trước mặt mình còn có một cái bàn có thể cho mình đập, nhưng bây giờ, ngay cả cái bàn đó ở đâu mình hoàn toàn cũng không tìm được.


Cơn giận của bản thân rõ ràng đã khiến mình hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng nhìn xung quanh, mình hoàn toàn không thể chạm được vào bất cứ thứ gì.


Nước mắt của hắn không ngừng rơi xuống theo máu.


Nhà lão Phương, trước đây cho dù những người khác không ở thì ít nhất sẽ có một con mèo mà một đứa trẻ đáng yêu còn ở bên trong. Nhưng lúc này, ngay khi một người đàn ông to béo cả người từ trên xuống dưới ướt sũng đứng trước cửa sắt, anh ta có thể cảm giác được trong toàn bộ căn nhà này không có lấy một bóng người.


“Cô hỏi tôi tại sao lại trở về, tôi có thể đáp lại cô, tôi chỉ muốn xem đứa trẻ đáng yêu đó có còn ở đây nữa không. Chắc hẳn hòa thượng đã thay đổi trận pháp rồi. Bây giờ tôi không thể tiến vào căn nhà này được nữa, trận pháp ở nhà lão Phương tập hợp trí tuệ của các thính giả cao cấp để làm ra, trừ phi tiến vào đến nơi sâu nhất mới có thể thay đổi nó, bằng không cho dù là tôi cũng không thể phá được.


Mấy người bọn họ thật sự sợ tôi trở về mới không yên lòng đây mà.


Ha ha, tuy rằng tôi vẫn chưa đi được mấy ngày đã quay trở về chốn xưa.


“Phải, trước đây tôi đã tính ra đứa trẻ này chắc hẳn sẽ xảy ra chuyện, nhưng cho dù có là học sinh giỏi lợi hại cỡ nào, có tự tin về các câu hỏi trong bài thi mà mình đã làm đến đâu, thì anh ta cũng vẫn luôn mong đợi, xem liệu rằng sau khi bài được phát xuống ở chỗ đó có đánh một móc màu đỏ tính điểm tuyệt đối hay không?


Càng là người có tự tin thực ra lại càng thiếu tự tin. Cô cho rằng mình đã nhìn thấu một chút, nhưng lại luôn không nhịn được mà muốn thử nghiệm một chút xem rốt cuộc mình đúng hay là sai.


Cảm giác mà nhân quả mang đến cho người ta thực sự quá kỳ diệu, biết hết toàn bộ cũng là cảnh giới mà chưa một người nào có thể đạt đến được. Tôi nghĩ, rất nhiều thính giả nghiên cứu nhân quả chắc hẳn cũng giống y như tôi về mặt tâm thái, rất sợ thứ mà mình nhìn thấy và thứ mà mình dự đoán, từ đầu đến cuối đều chỉ là suy đoán của mình, mà bản thân thì lại biến thành một thằng đại ngớ ngẩn. Bao gồm cả tôi trong đó, thực ra thính giả nghiên cứu nhân quả đều đang ở trong giai đoạn sợ hãi không chịu nổi dù chỉ một ngày.


Chương 1099

Bình Luận (0)
Comment