Chương 1100
Trở Về? 4
.
.
- -------------------------
Tuy rằng không tiến vào, nhưng đại khái thế nào trong đó tình hình thì tôi vẫn có thể cảm nhận được. Tiểu gia hỏa không còn mà Cát Tường cũng thế, khi những người khác dẫn tiểu gia hỏa ra ngoài, Cát Tường cũng chẳng muốn ra ngoài, cho nên có thể xác nhận dự cảm của tôi là đúng, tiểu gia hỏa và Cát Tường đều không ở đây.
Là chết hay sống thì tôi không biết, vốn dĩ nó chính là đứa trẻ mà Tô Bạch mang về từ trong thế giới chuyện xưa. Sự mất tích của nó hiện tại thực ra cũng là một chuyện rất bình thường thôi.
Cô hỏi tôi bây giờ trạng thái của Tô Bạch thế nào?
Lúc trước cô đã từng ở trong tay cậu ta, nhưng cô không chọn cậu ta mà lại chọn tôi, tôi còn tưởng cô đã hoàn toàn khinh thường và mặc kệ cậu ta cơ đấy.
Ha ha, có phải tâm thái của cô cũng giống như tôi không, tuy rằng chọn tôi nhưng cô vẫn cần khảo nghiệm một chút về sự lựa chọn của mình, có đúng không? Cô cũng thế, cũng không tin vào bản thân.
Biết tại sao mấy người chúng tôi lại ở chung với Tô Bạch không? Cho dù là tôi, hay là hòa thượng hoặc là Gia Thố, thực ra đều không phải là thứ gì tốt đẹp. Hòa thượng còn đỡ một chút, không ở trạng thái hoạt động trong thế giới chuyện xưa, nhưng ở trong thế giới hiện thực, anh ta vẫn luôn sắm vai cao tăng làm màu tự mình trói buộc. Nhưng đó cũng là vì nghĩ đến tâm cảnh Phật môn của chính anh ta, bằng không anh ta đã sớm thành ma rồi.
Về phần Phật gia thì sao, tuy rằng về mặt lập trường Phật gia rất quang minh chính trực vĩ đại, nhưng cứ nhìn cậu ta thường xuyên chơi cốt châu cũng biết. Lúc đầu, ngôi chùa đó chọn ra mười tám đứa trẻ thân là những người kế thừa đời tiếp theo chức trụ trì ngôi chùa. Phật gia chính là một người trổ hết tài năng, những người khác đều bị cậu ta giết chết. Đó cũng là những người bạn chơi cùng cậu ta từ nhỏ đến lớn, cho nên cậu ta mới rút một mẩu xương của mỗi một người ra xâu lại với nhau, đeo lên người coi như vật kỷ niệm.
Đây là quy tắc, ít nhất thì chính là quy tắc không có cách nào thay đổi ở thời điểm đó. Phật gia không thích giết người nhưng những người khác lại muốn giết cậu ta, trong mười tám người chỉ có thể có một người sống sót.
Về phần Đại Bạch, đúng, cậu ta có bệnh thần kinh, nhưng cho dù là khi lên cơn vẫn sẽ chọn đi giết vài người có tội đó. Trước đây khi vừa mới quen biết cậu ta, cậu ta bị thương cần phải hút máu, còn đặc biệt đi tìm túi máu trong xe cứu thương của bệnh viện để uống.
Mẹ nó, đây là cái thứ loại tâm thần gì chứ, còn thần kinh hơn cả Bethune.
Có đôi khi tôi cũng không thể nào hiểu được, một người từ nhỏ đã sinh sống trong loại môi trường đó, một người từ lúc sinh ra đã là một bi kịch, một người cả một đời người đều bị một nam một nữ đó coi thành đồ chơi để chơi đùa, một người có bệnh thần kinh.
Tại sao khi bốn người chúng tôi ở chung, cậu ta lại giống bạch liên hoa thế không biết.
Hòa thượng đã từng nói Tô Bạch có bệnh thần kinh, cho nên không bằng lòng làm chung nhiệm vụ với hắn cho lắm, bởi vì cậu ta có thể lật bàn bất cứ lúc nào, nhưng so với những những thính giả khác, thậm chí là so với tôi và hòa thượng, hòa thượng và Gia Thố hoặc là Gia Thố và tôi, khi chúng tôi hành động riêng lẻ hai người thật sự sẽ đề phòng một người khác, nhưng khi ở chung với Đại Bạch, thực ra trong lòng mọi người đều biết, anh không đi hại cậu ta thì cậu ta sẽ không tới hại anh.
Lần đó, hòa thượng và Gia Thố đốt thân pháp, Đại Bạch đã khiêng cơ thể tàn tạ của bọn họ đột phá vòng vây chặt chẽ, không ngại kéo tám nghìn oan hồn vào thành phố, cuối cùng cũng đưa được hòa thượng và Gia Thố trở về.
Đúng, cậu ta có bệnh, nhưng cô lại không thể hận nổi, ít nhất thân là bạn bè, cô sẽ cảm thấy bệnh thần kinh này thật đáng yêu.
Bây giờ chắc hẳn cậu ta đang rất đáng thương, bởi vì cậu ta không thể tìm được Phát Thanh, cũng không thể tìm được hai người đó. Ngay cả kẻ thù của mình ở đâu cậu ta cũng không thể tìm được, giống như một người đang tức giận đến cực điểm, mà ngay cả một cái đĩa ở bên cạnh có thể cho mình đập cũng không có nốt. Hơn nữa, lửa giận của cậu ta sẽ xuất hiện sự xung đột với lý trí và giới hạn từ xưa đến nay của cậu ta.
Nếu cuối cùng lửa giận đánh đổ lý trí, cậu ta sẽ biến thành một người khác, một người rất đáng sợ, một người có khả năng Phát Thanh sẽ thích và một nam một nữ đó cũng sẽ thích. Nhưng thân là bạn bè lại không thích nhìn thấy bộ dáng mà cậu ta sẽ biến thành đó, bằng không Gia Thố và hòa thượng cũng không dám tiếp tục ở chung với cậu ta.
Còn có một tình huống khác, cậu ta sẽ thay đổi thái độ nhất quán kính sợ mà xa cách, xin từ chối vì năng lực kém đó của mình đối với nhân quả, mà đi nghiên cứu nhân quả, để bản thân sớm trở thành thính giả cao cấp. Bây giờ cũng chỉ có không ngừng nâng cao thực lực mới có thể kéo gần khoảng cách của mình với Phát Thanh và một nam một nữ đó.
Còn có loại khả năng thứ ba…”
“Cô hỏi tôi tại sao không nói loại khả năng thứ ba này, ái chà, tôi cũng không biết loại khả năng thứ ba là gì nữa, vậy tôi có thể nói kiểu gì đây?
Tôi chỉ cảm thấy có loại khả năng thứ ba mà thôi.”
Từ sau chuyến xe lửa rời đi vào lần trước, trong toàn bộ thế giới hiện thức, thính giả cấp đại lão bị thu hoạch như những luống rau hẹ bị hái, những thính giả cấp đại lão còn lại, chỉ có mấy người phương Đông và phương Tây vừa mới thăng cấp gần đây mà thôi.
Lúc này, Lương Sâm đang nằm trong bể bơi ở biệt thự nhà mình, mà Giải Bẩm thì lại ăn mặc nghiêm trang đứng ở một bên pha rượu. Đột nhiên, sắc mặt của Lương Sâm thay đổi, thậm chí cả người còn đang kiềm chế cơn run rẩy, nhưng rất nhanh, anh ta lại khôi phục lại bình thường.
“Sao thế?” Giải Bẩm giơ ly rượu, hỏi.
“Tôi cảm giác được khí tức của Phát Thanh, rất có khả năng nó sẽ đến Thượng Hải.” Lương Sâm liếm đôi môi hơi khô của mình, đáp với vẻ hơi nghi ngờ.
“Không đúng, còn một người nữa, tôi cảm giác được khí tức của một sự tồn tại đồng cấp xa lạ!
Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trên thế giới này ngoại trừ tôi và mấy thính giả gần đây vừa mới chứng đạo ra, làm sao còn có thính giả lọt lưới nữa!”
“Ông chủ, hình như anh chỉ sai trọng điểm rồi.” Giải Bẩm nhắc nhở, anh ta biết, cho dù đã trở thành thính giả cấp đại lão nhưng hình như ông chủ của mình ở trước mặt khí tức của Phát Thanh vẫn sẽ bị dọa sợ, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn so với lần trước nhiều.
“Đúng đúng đúng, vậy mà ông ta lại có cách có thể tránh được ánh mắt của Phát Thanh, cho nên ông ta mới có thể không lên chuyến xe lửa lần đó!
Nhưng tại sao lúc này ông ta lại lộ sơ hở?”