Chương 1101
Mưa Vẫn Luôn Rơi, Bầu Không Khí Không Tính Là Hòa Hợp 1
Hòa thượng và Gia Thố ngồi trong xe Santana vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau buổi “diễn tập” trước đó của Phát Thanh. Lúc này, hòa thượng nhận được cuộc gọi của Tô Bạch: “Alo, Đại Bạch, bên cậu thế nào rồi?”
“Chẳng thế nào cả.” Ngược lại giọng nói của Tô Bạch không nghe ra được rốt cuộc là suy sụp hay là đang điên cuồng. Đây có vẻ là một thói quen bản năng của Tô Bạch, ngoại trừ khi phát bệnh, bằng không rất ít khi thể hiện cảm xúc ra ở trước mặt người ngoài: “Hòa thượng, nói với anh một chuyện.”
“Nói đi.” Hòa thượng liếc mắt nhìn Gia Thố, gật đầu với anh ta.
“Các anh về nhà trước đi, tôi ra ngoài đi dạo.” Tô Bạch nói.
“Ừm, được.” Hòa thượng cúp máy.
“Sao rồi?” Gia Thố hỏi.
“Cậu ấy nói muốn ra ngoài đi dạo.” Hòa thượng đáp lời.
“Vậy là có ý gì?” Gia Thố rõ ràng có hơi không thể hiểu được: “Là tối nay ra ngoài tản bộ rồi về nhà, hay là trong lúc nhất thời không muốn về?”
“Bần tăng không hỏi, nhưng bần tăng cảm thấy khi cậu ấy muốn về chắc hẳn sẽ về thôi.” Hòa thượng cũng lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Bây giờ cậu ấy muốn ra ngoài đi dạo cũng rất bình thường.”
“Mặc cậu ấy đi.” Gia Thố duỗi tay thả bên ngoài cửa sổ hứng một ít nước mưa, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên trán mình: “Cũng sắp đến lúc rồi, mọi người đều sắp đến thời điểm quyết định này, quả thực không thể tiếp tục ở chung giống như trước đây được nữa. Mập mạp đi rồi, Đại Bạch cũng tạm thời không muốn về.
Thất Luật, chúng ta bàn bạc một chút, dứt khoát sửa nhà lão Phương thành một ngôi chùa luôn đi. Đúng rồi, đáng tiếc, thi thể cổ mà tôi kêu người vận chuyển tới đó đại khái ngày mai sẽ đến.”
“Sao lại vận chuyển lâu như vậy?”
“Giữa đường gặp chút chuyện, thi thể đó có hơi kỳ quái, nhưng vẫn vận chuyển qua đây được, đặt ở trong nhà chắc hẳn không có vấn đề.”
“Về thôi.” Hòa thượng là người biết lái xe, anh ta trực tiếp khởi động xe, bánh xe chuyển hướng, chiếc xe quay đầu lái trở về, có điều khi đến thì ba người nhưng khi trở về chỉ có hai người, mà trong nhà vốn nên có năm người một mèo, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Giải Bẩm còn đang pha rượu cocktail bên cạnh hồ bơi, đây là một sở thích của anh ta, đại khái sau nửa đêm, Lương Sâm lại xuất hiện bên cạnh bàn và ngồi lên ghế.
“Tìm được chưa?” Giải Bẩm hỏi.
Lương Sâm lắc đầu: “Đến cọng tóc cũng không tìm được, ha ha.”
“Chênh lệch lớn như vậy sao?”
“Chênh lệch giữa tôi và Phát Thanh đương nhiên rất lớn.”
“Anh biết tôi hỏi không cái đó.”
Lương Sâm nở nụ cười: “Cho dù đều đã đến giai đoạn chứng đạo, nhưng sự chênh lệch giữa đôi bên thực sự vẫn rất lớn, rất lớn đấy, huống chi tôi chỉ mới chứng đạo chưa được bao lâu.”
“Đừng có viện cớ.” Giải Bẩm vẫn không nể mặt ông chủ của mình một chút nào: “Tôi chỉ rất tò mò, nếu như người đó thật sự có thể trốn tránh ánh mắt của Phát Thanh, vậy tại sao anh lại không thể?”
“Vậy anh chắc hẳn nên hỏi một tốp người đã ngồi lên chuyến xe lửa rời đi vào lần trước đó, tại sao bọn họ cũng không thể?” Lương Sâm bưng ly rượu đã pha xong ở trên bàn lên uống một hơi cạn sạch: “Đây vốn không phải vấn đề cái gì có thể, cái gì không thể.”
“Được rồi.” Giải Bẩm gật đầu: “Tôi đi gọt chút hoa quả, muốn ăn gì?”
“Tùy tiện đi.”
Lương Sâm đứng dậy, đứng bên cạnh hồ bơi, mưa vẫn còn đang rơi, nhưng ở đây có trần nhà cho nên không thể rơi vào trong này được, nhưng từ nhìn từ nơi này ra bên ngoài lại giống như đang treo một tấm rèm mưa.
Có lẽ, thế giới này, vòng tròn này còn phức tạp hơn so với tượng tượng trước đây của mình quá nhiều.
Thực ra từ sau khi thăng cấp lên thành thính giả cao cấp đỉnh cấp, Lương Sâm vẫn luôn không hài lòng, nhưng từ sau khi thích thiên văn học biết được sự mênh mông của vũ trụ, và sự vô hạn của thời không…
Con người có là cái thá gì, Lệ Chi, Phát Thanh Khủng Bố đã là cái thá gì, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến, là hạt bụi mà thôi.
Lương Sâm đã giác ngộ tư tưởng, được ngày nào hay ngày nấy, không còn phiền não, anh ta không đi ngược lại ý chí của Phát Thanh, cũng không muốn tiếp tục bước chân tiến lên, nhưng sợ hãi thì vẫn có!
Huống chi, anh ta còn… mang theo vũ trụ trong lòng!
Chỉ đáng tiếc, hôm nay là ngày âm Âu Mỹkhông thích hợp để xem sao.
Anh ta có hơi cười tự giễu, quay người lại đi lấy một ly cocktail nữa.
Mưa còn đang rơi, không ngừng đập lên người Tô Bạch, áo gió trên người hắn bắt đầu rất có trách nhiệm giúp hắn tránh sạch toàn bộ nước mưa. Nhưng dường như nó cũng cảm giác được tâm trạng và tâm cảnh của hắn lúc này, áo gió bắt đầu từ từ tan biến, để lại một mình Tô Bạch cô độc trong màn mưa. Có lẽ, đây mới là cách ở chung thích hợp nhất với hắn hiện tại.
Trước đây, Tô Bạch chưa từng khốn đốn và bức thiết đến vậy.
Trước khi trở thành thính giả, hắn dựa vào tài sản trong tay cũng được tính là một nhân vật cấp bậc thiếu gia, quả thực cũng đã từng làm liều, thoải mái, phóng túng. Nhưng sau khi trở thành thính giả, bởi vì có sự sắp xếp của Phát Thanh, cho nên trong mỗi một thế giới chuyện xưa, phần lớn người gặp được vẫn là một đối thủ có thể chiến, chứ trên cơ bản chưa từng xuất hiện thế giới chuyện xưa có thính giả chênh lệch thực lực quá lớn.
Mà cả người Tô Bạch cũng vì sự xuất hiện của tiểu gia hỏa, cho nên về mặt tâm cảnh đã có sự thay đổi mà đến cả bản thân hắn có khả năng cũng không phát hiện ra được.
Khi đối mặt với chân tướng về thân thế của mình, đối mặt với rất nhiều chuyện khác, Tô Bạch hiểu phải chịu đựng, thậm chí còn học được cách tự làm tê liệt mình, hắn luôn nghĩ mặc cho bên ngoài gió táp mưa sa thế nào, cho dù bên ngoài là sóng to gió lớn, mình vẫn có thể trở về nhà và ôm tiểu gia hỏa.
Nhưng bây giờ, một mắt xích quan trọng nhất trong lòng mình đã bị mang đi mất.
Mê mang, tức giận, tổn thương và bất an, các cảm xúc tiêu cực này hoàn toàn tràn ngập trong đầu Tô Bạch, thậm chí còn khiến hắn khó mà duy trì được sự bình tĩnh lúc đầu nữa.
Trước đây, cho dù là khi lên cơn Tô Bạch đều có thể giữ sự bình tĩnh tuyệt đối, thậm chí có thể nói Tô Bạch khi phát bệnh là Tô Bạch khi bình tĩnh nhất. Nhưng sau khi tiểu gia hỏa biến mất, hắn hoàn toàn trở nên hoang mang lo sợ.