Chương 1102
Mưa Vẫn Luôn Rơi, Bầu Không Khí Không Tính Là Hòa Hợp 2
Lần đầu tiên hắn phát hiện ra, vậy mà mình cũng có một mặt yếu đuối như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, một vài giọt mưa chui vào trong miệng thấm vào đầu lưỡi.
Người cô độc mới chọn bầu bạn, kẻ yếu mới cần tụ lại sưởi ấm, mà Tô Bạch trước mắt, rõ ràng là một người cô độc thêm một lần bị vận mệnh xa lánh, và cũng là kẻ yếu.
Phía trước, dưới ánh đèn đường mờ ảo có một băng ghế dài.
Tô Bạch ngồi xuống băng ghế dài, trên ghế dài đều là nước, ngồi vào có hơi dính sẽ không được thoải mái cho lắm.
Hắn ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, hai tay buông thõng trên đầu gối như vậy.
Rất chán chường, vô cùng chán chường.
Rất cô độc, vô cùng cô độc.
Bắt đầu từ nhỏ đã bị đặt trong bình nuôi cấy nhìn tranh do con mèo đó lật, đến sau này có được cơ thể, bắt đầu từ lúc người gọi là “cha mẹ” của mình xảy ra tai nạn giao thông, bắt đầu từ lúc một mình mình rời khỏi Thành Đô đi tới Chiết Giang đi học, bắt đầu từ lúc phát hiện ra bản thân có bệnh tâm thần và thành lập câu lạc bộ giết người, bắt đầu từ lúc trở thành thính giả luôn cô độc, một loại cô độc mà ở trong mắt người bình thường dường như không có cách nào lý giải được, thực ra vẫn luôn bao phủ trên người Tô Bạch. Nhưng Tô Bạch của trước đây đã quen với loại cô độc này rồi, sự xuất hiện của tiểu gia hỏa khiến hắn không còn cô độc nữa. Mà bây giờ, hắn lại một lần nữa được trải nghiệm cảm giác hoàn toàn lẻ loi một mình.
Tuyệt vọng cũng không đáng sợ, đáng sợ là cho bạn một chút hy vọng trước rồi lại giẫm nát hy vọng đó ở trước mặt bạn, quá trình này mới có thể đả kích người.
Kẻ thù của mình mà mình không thể tìm được, thực ra thế giới này không lớn cho lắm đâu, nhưng mình vẫn không có một chút manh mối nào hết, ngay cả Phát Thanh còn không thể tìm được thì làm sao mình có khả năng tìm được?
Lúc này đèn đường bắt đầu lúc sáng lúc tối, dường như đang bị thứ gì đó quấy nhiễu.
Sau đó, bên trái Tô Bạch xuất hiện một bóng người, bóng người này mặc áo đuôi tôm, để tóc dài, trông có vẻ rất kỳ quái. Làn da của hắn rất trắng nhưng là loại trắng bệnh một cách quỷ dị đó. Khóe miệng của hắn không phải đang mỉm cười, nhưng bởi vì răng nanh hơi lộ ra nên thoạt nhìn như đang mang theo vẻ trào phúng nhàn nhạt.
Hắn lớn lên giống y như đúc với Tô Bạch, lúc này tư thế ngồi trên ghế dài cũng giống với hắn.
Trong chốc lát, lại có một bóng người khác xuất hiện bên phải Tô Bạch, tuy rằng hắn cũng có tư thế giống y chang Tô Bạch, nhưng lại cứng ngắc hơn rất nhiều, làn da cũng khô quắt lại lộ ra màu than chì, mang đến cho người ta một loại cảm giác cương mãnh cứng rắn, sâu trong con ngươi lóe lên quỷ hỏa màu lục. Hắn ngồi ở nơi đó, khiến toàn bộ rắn sâu chuột bọ vốn đang hoạt động sôi nổi cùng với mùa hè kéo đều lặng im.
Ba người ngồi nối tiếp nhau, Tô Bạch không nhúc nhích, tiếp tục duy trì tư thế chán nản của mình và hai bóng người bên cạnh cũng y như vậy.
Lại qua một lúc nữa, bên trái ghế dài lại xuất hiện một bóng người, hắn mặc một bộ áo trắng, trên người cũng tản ra khí lạnh, cô độc và lạnh lẽo, mà phía ngoài cùng bên phải ghế dài, cũng đồng thời xuất hiện bóng người thứ tư, hắn để trần nửa người trên, trên làn da là những đường tơ máu, hiện ra một loại đường vân huyền ảo.
Huyết tộc, cương thi, hàn khí và tơ máu, những sức mạnh huyết thống mà Tô Bạch thường dùng nhiều nhất, lúc này đều hiện ra làm bạn bên cạnh hắn.
Huyết thống vốn chính là một thể với chủ nhân. Khi anh đang chiến đấu, anh cần mượn sức mạnh huyết thống của mình, nhưng huyết thống không chỉ là vũ khí khi anh chiến đấu, mà còn là bạn thân ở bên cạnh anh cả đời.
Một điểm này, thính giả Nhật Hàn đã làm tốt hơn thính giả Trung Quốc rất nhiều.
Ngay khi anh phát hiện ra bản thân cô độc, ngay khi anh hoàn toàn rơi vào một loại trạng thái sa sút, và ngay khi anh liếc mắt không nhìn thấy ai, chỉ có thể ngồi đây trơ trọi một mình, sức mạnh trong huyết thống sẽ chủ động cảm ứng sự thay đổi tâm trạng của anh, xuất hiện bên cạnh anh.
Đây là lần đầu tiên Tô Bạch chán nản và sa sút như thế, cho nên đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hư ảnh huyết thống của mình ngồi bên cạnh mình.
Bọn họ đều ở cạnh mình.
Thực ra dưới chân Tô Bạch có một vũng nước, trên vũng nước có một chiếc lá khô, cùng với nước mưa không ngừng đổ xuống, chiếc lá khô liên tục xoay vòng, mà vừa rồi Tô Bạch vẫn luôn nhìn lá khô xoay vòng.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, rất nhiều vòng qua đi, giống như một vòng luân hồi, mà cũng tượng trưng cho hai chữ đó.
Cách nhanh nhất để nâng cao thực lực của mình, thực ra bản thân Tô Bạch đã sớm biết rõ, nhưng có đôi khi một vài bản tính của con người rất khó thay đổi, giống như trước đó khi Tô Bạch tức giận nhất cũng không hoàn toàn ra tay giết ông già đó.
“Vù…”
Hắn ngồi thẳng người dậy, bốn hư ảnh bên cạnh cũng làm ra động tác giống hắn.
“Ít nhất mình vẫn còn sức mạnh, cho dù… hiện tại nó rất yếu, nhưng cuối cùng vẫn sẽ mạnh lên thôi.”
Hắn mở lòng bàn tay rồi lại từ từ siết lại.
Bốn hư ảnh bên cạnh chậm rãi tan biến, biến mất chẳng còn thấy đâu, bởi vì bọn họ biết, bây giờ Tô Bạch không còn cần bọn họ ở bên cạnh an ủi nữa.
Hắn đứng dậy, giẫm một chân lên vũng nước, chiếc lá khô đó cũng không còn thấy đâu nữa, có khả năng đã bị bắn văng ra, mà cũng rất có khả năng bị Tô Bạch giẫm dưới đế giày.
Mà lúc này, dường như mưa cũng đang từ từ ngừng lại…