Chương 1103
Kiêu Ngạo Và Định Kiến 1
Quảng Châu là một thành phố rất “trào”, là trào trong trào lưu và cũng là trào trong ẩm ướt.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây này, trên cơ bản bầu trời toàn là mây đen mù mịt, bầu không khí áp lực thường xuyên bao phủ thành phố này, thi thoảng trời bắt đầu đổ mưa sau đó cũng kết thúc rất nhanh. Vòng đi vòng lại một vòng tuần hoàn tiếp diễn, những người trú tại nơi này cũng đã tập mãi thành quen, nhưng tài xế ở đây lần nào tới đón người từ bên ngoài tới, đều sẽ oán trách thời tiết ở nơi này một phen theo thói quen.
Khu Việt Tú có một Con đường Bắc Kinh vốn là một phố cổ, nhưng bây giờ lại là một phố đi bộ thương mại, các cửa hàng của các thương hiệu nổi tiếng và những quán xá nhỏ thấp bé ở đường đối diện hòa lẫn với nhau, không ai chịu thua kém ai và cũng không ai thua ai.
Một người đàn ông đứng bên đường hút thuốc, trên người anh ta mặc áo ngắn tay màu đỏ, bên dưới là quần đùi màu đen, hầu hết ở các khu vực khác tại Trung Quốc, người dân đều phải mặc thêm áo khoác ngoài mỗi khi ra cửa dưới thời tiết này, và cách ăn mặc như vậy thực ra đã trở thành tiêu chuẩn của người dân Quảng Châu ngày nay.
Người đàn ông gọi điện thoại trước, có thể nghe ra được là đang nói chuyện với vợ con của mình, những lời nói ra đều tràn đầy sự quan tâm của một người làm chồng và một người làm cha.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, người đàn ông ném điếu thuốc vào trong thùng rác ở bên cạnh rồi đi thẳng xuống dưới dọc theo con phố này, bên trái cách đó không xa chính là Châu Giang, có điều đoạn đường công này đang được bảo trì, dựng lên những tấm nhựa rất cao, cho nên cũng không nhìn thấy mặt sông đâu.
Vị trí mà người đàn ông đang tiến về là một tòa khách sạn bảy ngày nằm cách lối ra khu tàu điện ngầm không xa. Trên con phố này cũng có vài khách sạn bảy ngày, nơi này được gọi tắt là khách sạn số hai.
Cửa chính đặt ở mặt đường đã khóa khiến người đàn ông có hơi buồn bực, theo lý mà nói bên chủ sự sẽ không đến mức để xảy ra loại sai lầm này mới phải, đặc biệt là lần tụ họp này còn là do diễn đàn thính giả ra mặt tổ chức.
Người đàn ông vòng một vòng mới phát hiện ra lối vào nằm trong một con ngõ nhỏ ở phía sau, đi vào chính là quầy tiếp tân.
“Chào anh, xin hỏi anh có đặt trước không ạ?”
Người đàn ông lôi chứng minh thư của mình ra rồi đưa qua đó: “Chắc hẳn là đã đặt trước rồi, tôi tên là Tần Dương.”
“Vâng thưa anh, xin chờ cho một lát.”
Nhân viên công tác bắt đầu kiểm tra đăng ký, rất nhanh đã tìm được và lấy thẻ phòng, kèm theo chứng minh thư cùng giao lại cho người đàn ông.
“Phòng của anh là số 232.”
“Ừm.”
Tần Dương cầm thẻ phỏng, đeo túi hành lý sau lưng đi đến cửa thang máy, trước cầm thẻ phòng quẹt lên thang máy một cái để máy đi xuống, sau đó mới tiến vào.
Khi đến tầng hai và bước qua khỏi khe cửa của thang máy, Tần Dương nhìn thấy cửa phòng số 233 vừa đóng lại, mình chỉ nhìn thấy một bóng người tiến vào nhưng bóng người đó lại mang đến cho mình một loại cảm giác quen thuộc.
Anh ta biết gần đây nơi này sẽ có một tốp thánh giả vào ở nên cũng không cảm thấy bất ngờ bao nhiêu, tuy rằng không rõ vị kia rốt cuộc là ai, cũng không biết mình có thật sự quen biết hay không, nhưng tóm lại sẽ có cơ hội gặp mặt thôi.
Anh ta cà thẻ để mở cửa phòng mình, một mùi hương mốc meo lập tức phả vào trong mũi, đây cũng là chuyện không có cách nào khác vì phòng ở khách sạn vốn chật chội, không được thoáng gió cho lắm, thêm nữa dưới loại môi trường ẩm ướt này của Quảng Châu, quả thực cũng chỉ có thể như vậy.
“Người trong diễn đàn này keo kiệt như vậy sao, lại đặt ngay cái khách sạn này.”
Tần Dương lắc đầu, tuy rằng anh ta vẫn luôn lái taxi ở đảo Tần Hoàng để kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng nếu đã ra ngoài, với trực giác và giá trị quan của một người thân là thính giả, tiêu chút tiền ở một khách sạn với cấp bậc hơi cao một chút thì anh ta cũng sẽ không tiếc.
Bỏ đi, dù sao mình cũng không phải người chú trọng quá. Tần Dương đặt hành lý của mình xuống rồi ngồi bên giường, cầm di động lên xem nhóm wechat hoạt động lần này.
Trong nhóm wechat có hơn mười người, nhưng anh ta cảm thấy có khả năng thực ra vẫn còn có người trong số những người này vẫn chưa tiến vào nhóm wechat này.
“Ngày mai, chúng tôi sẽ thông báo công việc cụ thể cho mọi người biết. Tối nay mọi người có thể tự do đi dạo hoặc là tìm thính giả quen biết tụ tập.” Quản lý nhóm wechat @tất cả một cái.
Một câu nói rất không có thành ý và cũng là một câu nói rất qua loa có lệ, nhưng những người khác trong nhóm cũng không có ai tỏ vẻ bất mãn gì cả, tuy rằng bọn họ không phải học sinh do nhà trường tổ chức mà là thính giả.
Nguyên nhân không có gì khác, nghe nói người gửi tin nhắn này đã chạm đến ngưỡng cửa thăng cấp thành thính giả cao cấp, có khả năng trong tháng tiếp theo hoặc là tháng tiếp theo nữa, nếu không ngoài ý muốn sẽ thành thính giả cao cấp, đến lúc đó khi mọi người gặp mặt, nói không chừng còn phải gọi một tiếng “đại nhân” đầy cung kính.
Tần Dương mở nắp bình uống một ngụm nước, quả thực anh ta cũng có hơi không thích thái độ của người này: “Còn chưa trở thành thính giả cao cấp mà đã bày ra tư thế của thính giả cao cấp trước rồi, ha ha.”
Giới thính giả rất thực tế, cấp bậc cũng rất nghiêm ngặt, người thực tập là một quần thể có số lượng lớn nhất, mà thính giả cấp thấp và thính giả bình thường lại là một quần thể, người sau coi thường người trước cũng là lý đương nhiên cả thôi. Sau đó chính là người có thâm niên là một quần thể, thính giả cao cấp là một quần thể và trên nữa chính là thính giả cấp đại lão.
Một quần thể và một quần thể, thông tin và nhận thức hoàn toàn không tương đồng, cấp trên có thể biết chuyện của cấp dưới chứ cấp dưới lại rất khó biết chuyện của cấp trên.
Trong nhóm wechat thật sự có vài người tính ra ngoài liên hoan, có đôi khi mấy người có thâm niên không quen biết nhau sẽ ngồi chung ăn uống và trò chuyện, đây cũng là một loại hưởng thụ. Mọi người đều không ăn nhập với thế giới này và xã hội này, bình thường muốn tìm một người có thể nói chuyện cũng rất khó, cũng chỉ có thính giả mới có thể có chủ đề chung với thính giả để nói chuyện.