Chương 1104
Kiêu Ngạo Và Định Kiến 2
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thực lực chênh lệch không quá lớn, thêm nữa chính là giữa đôi bên chưa có thù hận gì.
Tần Dương chẳng muốn ra ngoài, anh ta từ đảo Tần Hoàng khô mát tới Quảng Châu quả thực cả người còn chưa thích ứng lại được. Tuy rằng lực thích ứng của thính giả mạnh hơn người thường rất nhiều lần, nhưng trong thế giới hiện thực, Tần Dương vẫn thích coi mình là một người bình thường hơn.
Anh ta thay quần áo, bước vào nhà vệ sinh xối nước một lúc rồi trở về giường nằm, trước mở tivi lên coi nhưng lại phát hiện ra trong ti vi ngoại trừ mấy kênh của Quảng Châu ra đều không bắt được những kênh khác, nên dứt khoát tắt luôn ti vi.
Tần Dương lấy một phần văn kiện trong túi của mình ra, lại lật xem một lần.
Lần hoạt động này do diễn đàn thính giả tổ chức và khởi xướng, mục tiêu hướng tới là cấp bậc thính giả có thâm niên này. Khởi đầu của mọi chuyện là khi một thính giả cấp thấp đi qua một nơi trên Con đường Bắc Kinh, đã nhìn thấy bà nội đã qua đời nhiều năm của mình, bà nội còn đang chào hỏi anh ta một cách rất bình thường.
Nếu là người bình thường gửi bài đăng này, vậy chỉ có thể đăng trên Câu lạc bộ Thiên Nhai hoặc Bách Độ Thiếp Ba như một câu chuyện thần bí bình thường để xem, coi như là đề tài trò chuyện cho mọi người uống trà sau bữa cơm. Nhưng người kia là thính giả cấp thấp, năng lực cường hóa còn là đạo sĩ, đồng thời anh ta còn gửi chuyện này lên diễn đàn thính giả.
Sau đó mấy quản trị viên phía bên diễn đàn đó đã lập tức coi trọng chuyện này, đích thân tới đây điều tra, nghe nói còn mời cả một vị thính giả cao cấp tu học trận pháp đi khảo sát thực địa. Cuối cùng mơ hồ đưa ra một kết luận, ý tứ chính là trên Con đường Bắc Kinh này có một tiết điểm, bởi vì nguyên nhân không rõ mà xuất hiện sự hỗn loạn của thời không.
Trên tư liệu chỉ có nhiêu đây, trước đó khi diễn đàn gửi lời mời cho các thính giả mà mình đã chọn cho hoạt động lần này cũng chỉ có bấy nhiêu tin tức. Tư liệu và nội dung nhiều hơn, chỉ có thể đợi ngày mai người của diễn đàn chính thức tập trung tất cả mọi người nói ra. Đây cũng là để đảm bảo phía bên diễn đàn này có thể bảo vệ lợi ích của mình trong hoạt động này.
Mà sở dĩ chọn thính giả cấp bậc người có thâm niên này đi tiến hành thăm dò, cũng là vì thính giả cao cấp đó đã nói, nếu như người ở cấp bậc thính giả cao cấp tùy tiện vào nơi này, rất có khả năng sẽ làm căng sự rối loạn thời không này, căng ra này hiển nhiên không phải chỉ bùng nổ hoặc là hiệu ứng sát thương khác, mà là vì sự xuất hiện của thứ này vốn chính là một sai lầm, một sai lầm ngẫu nhiên và tuyệt vời. Nhưng bản thân thính cả cao cấp lại có mối quan hệ mật thiết hơn với không gian xung quanh, cho nếu anh ta tiến vào trong đó sẽ trực tiếp sửa chữa lại sai lầm này một cách tự nhiên.
Theo như quan điểm được phân tích trên tư liệu, bản thân Tần Dương cảm thấy có khả năng rất lớn nơi này có một pháp khí đang ẩn giấu, mà thuộc tính của pháp khí này rất có khả năng có sức mạnh điều động thời không.
Vừa vặn đợt này [Đại Thoại Tây Du] lại được công bố trên màn ảnh, cũng không biết rốt cuộc kiện pháp khí đó có thể sánh ngang với công hiệu của Việt Quang Bảo Hạp hay không?
Dù sao trong giới thính giả này cũng không thiếu người liều mạng, mà sức hút này quả thực cũng rất lớn, trên cơ bản người được mời trên diễn đàn đều đồng ý hết, bởi vì quả thực không có lý do để từ chối, ai cũng muốn đi thử vận may. Hơn nữa nghe nói thính giả cao cấp tu tập trận pháp đó cũng sẽ tọa trấn ở đây, để phòng ngừa không cho thính giả mà diễn đàn mời qua đây thừa nước đục thả câu, đã được xem là đảm bảo lợi ích cho mọi người ở một mức độ nhất định rồi.
Đương nhiên, Tần Dương cũng biết rõ, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, bằng không diễn đàn cũng không cần thiết phải dán thiếp anh hùng rầm rộ, rất có khả năng đang giấu diếm một động cơ lớn hơn, nhưng các thính giả qua đây chắc hẳn cũng đều biết rõ trong lòng mới đúng.
Lúc này, di động mà Tần Dương đặt bên người đột nhiên vang lên, anh ta nhận điện thoại.
“Alo, anh là ai?”
“Lão Tần à, thật đau lòng quá đi, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau ở đảo Tần Hoàng rồi mà, cậu quên người ta nhanh như vậy sao?” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất lớn, là giọng của đàn ông.
“Trương Bát Nhất?” Tần Dương đoán thử.
“Chà, chính là tôi đây.” Mập mạp ở đầu bên kia điện thoại tỏ ra rất hưng phấn: “Cái đó, bây giờ cậu đã tới Quảng Châu chưa?”
“Tới rồi.” Tần Dương đáp.
“Tối nay cùng nhau đi ăn đi.” Mập mạp mời.
“Mời tôi làm gì?” Tần Dương có hơi không thể nào hiểu được.
“Nào, thêm bạn thì thêm đường, lần này một mình tôi tới đây, ngày mai phỏng chừng chính thức phải đi rồi, ít nhất chúng ta cũng phải chọn ôm một tổ đội nhỏ cho mình chứ, không phải sao? Dù sao cũng là bạn quen biết rất lâu rồi mà.”
“Mấy người bạn của anh đâu? Không đi cùng anh sao?”
“Người lần trước cùng nhau lên đảo Tần Hoàng đó đã mất tích gần ba tháng rồi, cũng không có tin tức gì, còn hai tăng nhân kia phỏng chừng bây giờ còn đang ở Thượng Hải ăn chay niệm Phật, không có hứng thú với chuyện này, cho nên chỉ có thể một mình tôi tới đây.”
Tần Dương nghe đến mất tích được ba tháng, đôi mày hơi nhíu lại, bóng người bước vào phòng số 233 mà mình đã nhìn thấy khi vừa ra khỏi thang máy, dường như sinh ra một loại chồng chéo lên một người trong ấn tượng của mình.
Buổi tối, Tần Dương ra ngoài ăn cơm chung với mập mạp, bên cạnh mập mạp còn hai thính giả khác, vậy là bốn người cùng nhau ăn cơm. Mập mạp thân là người kiểm soát tình hình, ít nhất vẫn khiến cho bầu không khí của bữa cơm này trở nên rất hòa hợp.
Trước đây Tần Dương quả thực có từng nghe nói mập mạp này có biệt hiệu là bông hoa giao tiếp trong giới thính giả, có nghĩa là các mối quan hệ của anh ta rất rộng, người quen biết cũng rất nhiều, lần này xem ra rõ ràng là danh bất hư truyền.