Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1105 - Chương 1105 Kiêu Ngạo Và Định Kiến 3

Chương 1105

Kiêu Ngạo Và Định Kiến 3


Sau khi bốn người ăn cơm xong lại cùng nhau trở về khách sạn bảy ngày đó, khi đi đến cửa nhỏ, một người đàn ông trung niên tên là Từ Duệ đã hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: “Tại sao diễn đàn lại chọn địa điểm tập trung ở khách sạn này nhỉ?”


Đúng vậy, diễn đàn chắc hẳn sẽ không vì tiết kiệm tiền mới phải.


“Có lẽ điều thần bí nằm ở khách sạn này chăng?” Mập mạp cười ha ha, vỗ vào vai Từ Duệ, Tần Dương và một người khác tên là Trịnh Long.


Ba người khác đều biết rõ, bản thân mập mạp là một người nghiên cứu trận pháp, tuy rằng rất có khả năng không thể lợi hại hơn thính giả cao cấp tu tập trận pháp đó, nhưng ít nhất vẫn mạnh hơn ba người bọn họ rất nhiều.


Được lời chỉ rõ như vậy của mập mạp, ba người cũng không tiếp tục hỏi nữa mà cùng nhau tiến vào thang máy.


Mập mạp và hai người khác đều ở tầng ba, cho nên Tần Dương tự mình ra khỏi thang máy trước, đợi khi đi đến cửa phòng mình, anh ta lại nhìn về phía căn phòng 233 ở bên cạnh. Bóng lưng đó quả thực rất giống người kia, nhưng nếu như người kia tới, tại sao mập mạp lại không ở chung với cậu ta? Thậm chí mập mạp còn nói cậu ta đã mất tích được ba tháng rồi.


Tần Dương không vội lấy thẻ ra cà cửa tiến vào phòng mình, mà đứng ở trước cửa phòng số 233 trước, nếu bên trong là người đó vậy mình gõ cửa tiến vào nói chuyện cũng rất bình thường, dù sao hai người đã từng gặp nhau vài lần trên đảo Tần Hoàng, không thể nói là bạn bè tốt cỡ nào, nhưng cũng được tính là có quen biết nhau. Nếu đối phương đã chọn xuất hiện ở khách sạn này vào lúc này, vậy phỏng chừng mục đích cũng như nhau, gặp nhau nói chuyện cũng không có vấn đề gì cả.


Nếu là nhận lầm người, nếu là một người bình thường xa lạ, ừm, vậy lại càng không có vấn đề gì hơn.


“Cốc cốc cốc…”


Tần Dương gõ cửa, nhưng trong cửa lại không có phản ứng.


Không có người sao?


Anh ta hơi do dự, bởi vì nguyên nhân đặc biệt của khách sạn này nên mới đầu anh ta cho rằng nơi này có nhân sự phía bên diễn đàn sắp xếp trận pháp trước, để ngăn cản thần thức do thám, dù sao mọi người đều là thính giả, nếu ở gần như vậy cho dù có cách một vách tường thậm chí là cách mấy bức tường, cũng không có sự riêng tư gì đáng nói. Nhưng trước đó nghe được câu nói đó của mập mạp, Tần Dương lại càng tin chắc hẳn đặc thù vị trí mà khách sạn này ở đã dẫn đến việc xảy ra loại hiện tượng này.


Như vậy có khả năng rất lớn, cái gọi là tiết điểm ở Con đường Bắc Kinh nằm ngay trong khách sạn này.


Nhưng bây giờ mình gõ cửa bên trong lại không có ai phản ứng, phải làm thế nào đây?


Trực tiếp phá cửa xông vào?


Tần Dương lắc đầu với vẻ hơi bất đắc dĩ, vẫn trở về trước cửa phòng của, cà thẻ rồi tiến vào phòng, dù sao có phải là người đó hay không chắc hẳn ngày mai gặp là biết.


Sau khi anh ta trở về phòng mình được chừng nửa tiếng, cửa phòng 233 bị mở ra từ bên trong, một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen bước ra bên ngoài. Hắn đi đôi giày thể thao, trong hai tai nhét tai nghe, xem chừng là dự định ra ngoài chạy bộ rèn luyện buổi tối.


Khi bước vào thang máy vừa vặn thang máy đi từ tầng ba đi xuống, mập mạp đang đứng ở bên trong, bên cạnh còn có một người xa lạ khác, nhưng anh ta và người đó đang nói chuyện với nhau, có thể nhìn ra được người không tham gia bữa cơm tối nay này cũng là một thính giả.


Sau khi người đàn ông mặc đồ thể thao này bước vào thang máy, ánh mắt của mập mạp rơi lên người hắn, bởi vì người đàn ông này mang đến cho anh ta một loại cảm giác quen thuộc nhưng lại không biết phải nói từ đâu, thậm chí ngay cả xác nhận hắn có phải là thính giả hay không, anh ta cũng rất khó làm được.


Đợi thang máy xuống đến tầng một, người đàn ông mặc đồ thể thao trực tiếp chạy bước nhỏ ra khỏi cửa thang máy, bắt đầu màn chạy bộ đêm của mình, mập mạp thì lại cùng một người khác đi tới trước quầy lễ tân mua một ít bia và đồ uống lên trên, rõ ràng công tác thuộc về đóa hoa giao tiếp vẫn chưa hoàn thành.


“Đang nhìn gì thế? Người vừa rồi đó cũng là thính giả sao?” Người đàn ông khác cùng đi xuống mua đồ uống hỏi.


“Ai biết đâu, dù sao ở đây thần thức cũng bị ngăn cản, không thể tra ra được.” Mập mạp đáp.


“Ồ, chắc chắn không phải, cho dù thần thức bị ngăn cản nhưng đứng gần như vậy, có phải là thính giả hay không còn có thể không cảm giác ra được hay sao? Trừ phi người đó là thính giả cao cấp, là ‘đại nhân’ đó.”


“Ha ha.” Mập mạp đột nhiên bật cười: “Nếu như anh đoán đúng, vậy tối nay tôi phải uống thêm một chai bia với anh!”


Cuối cùng mập mạp nhìn về phía cửa, đã không còn thấy bóng người đâu nhưng anh ta vẫn muốn nhìn thêm một lần.


Gió đêm mang đến cho thành phố này một chút cảm giác mát mẻ, nhưng tổng thể vẫn là oi bức làm chính. Sự ẩm ướt ở Quảng Châu có thể khiến trên mặt đất trong phòng nổi lên ít nước, người chạy bộ dưới loại điều kiện thời tiết này hiển nhiên cũng rất dễ đổ mồ hôi.


Có điều, người đàn ông mặc đồ thể thao đã chạy qua hai khu phố mà vẫn không nghe thấy tiếng thở dồn dập của hắn đâu, thậm chí khi đi qua từ phía chính diện, ngay cả một giọt mồ hôi trên mặt hắn cũng không nhìn ra được.


Con đường ở Quảng Châu mang theo hương vị thuộc về Quảng Châu cũ, nơi này cũng có không ít tiệm cơm lâu năm. Bọn họ từ chối mở chi nhánh, từ chối tập đoàn, thậm chí là từ chối khách quá nhiều để giữ vững một phần hương vị vốn có của mình đó như vậy. Cũng vì vậy mà tuy rằng người đàn ông mặc đồ thể thao này càng chạy càng vắng vẻ, nhưng vẫn không đến mức không có bóng người.


Tại ngã rẽ trước mặt có mấy người da đen đứng ở đó, trong tay mỗi người cầm một bình rượu vừa uống vừa nói chuyện, thi thoảng xung quanh còn có người đi ngang qua, cũng cố hết sức đi chếch sang hướng khác vài bước để cách xa bọn họ.


Nhưng thanh niên mặc đồ thể thao cứ trực tiếp chạy băng qua như thế, một người da đen đeo vòng vàng trên cổ thuận tay ném cái chai đi, vừa vặn đập về phía chân người đàn ông.


Chương 1105

Bình Luận (0)
Comment