Chương 110
Binh Lính Nhà Thanh
Hòa thượng cầm trong tay đoạn chân kia, đoạn chân này đã bị phù thũng do ngâm nước, nghĩ đến cảnh tượng ba người vừa ngâm mình trong đó, trong lòng Tô Bạch cảm thấy buồn nôn, nhưng muốn trách cũng chỉ có thể trách lần này Phát Thanh Khủng Bố an bài cách tiến vào thế giới chuyện xưa, thật đúng là không có khe hở nào, nếu như không phải bị cái chân này đụng vào, có lẽ ba người hưởng thụ một lúc lâu mới có thể phát hiện khung cảnh thay đổi.
- Bên ngoài là rừng núi hoang vu, chỉ có ngôi nhà bằng gỗ có suối nước nóng này.
Tô Bạch mặc áo choàng tắm vào người, trên người hắn là áo choàng tắm và dép lê của khách sạn, tất cả trang bị của mọi người, đồ của hòa thượng và dao bổ củi của Gia Thố đều để lại trong phòng khách sạn.
Chờ đến khi Gia Thố và hòa thượng từ suối nước nóng lên, đi ra ngoài, liền biến thành ba người đàn ông mặc áo choàng tắm.
- Hiện tại tôi cảm thấy việc cấp bách nhất của chúng ta hiện giờ là tìm quần áo.
Gia Thố chỉ vào áo choàng tắm trên người mình, nói.
Hoàn toàn chính xác, mặc áo choàng tắm qua thế giới chuyện xưa, đúng là có chút dở dở ương ương, đến lúc đó xảy ra phát sinh xung đột, đánh đánh đấm đấm, áo choàng tắm rơi lả tả, đem bộ vị tư ẩn của mình lộ ra, như vậy quá lúng túng.
- Không sai.
Hòa thượng tán thành, làm một hòa thượng, rời khỏi áo cà sa vẫn còn có chút không quen, hơn nữa hiện tại chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, thời gian ngắn đi bơi còn tốt, nếu để cho anh ta mặc thứ này trong thời gian dài, có lẽ hòa thượng sẽ là người đầu tiên không chịu nổi.
- Đi xem qua một chút, tôi đoán có lẽ gần đây có thôn làng, đến lúc đó chúng ta có thể thu thập được một số tin tức về thế giới chuyện xưa lần này, dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là tìm quần áo.
Tô Bạch nói xong, đẩy cửa gỗ, đi ra ngoài.
- Shit…
Sau khi đi ra ngoài, cho dù hai thể chất của Tô Bạch đều thiên về thuộc tính âm lãnh cũng cảm thấy lạnh, xem ra không phải cuối thu thì cũng là đầu mùa đông, hơn nữa còn là trong núi.
Hòa thượng và Gia Thố cũng đi ra, tố chất thân thể của hai người cũng rất tốt, tuy cảm thấy lạnh nhưng không gây ra quá nhiều ảnh hưởng, chỉ dừng ở giai đoạn giác quan mà thôi.
Bên ngoài căn nhà gỗ là một con đường núi, không giống như do người xây dựng, càng giống như là một con đường được hình thành dưới điều kiện tự nhiên, thật ra từ niên đại của nhà gỗ và phong cách ở đó có thể thấy được, bối cảnh của lần này sẽ không phải là hiện đại, trên thực tế, sau phải năm giải phóng, Trung Quốc mới lưu hành xây dựng khu du lịch.
Ba người đàn ông mặc áo choàng tắm đi dép lê đi lại trên núi, có lẽ đây là thế giới chuyện xưa mà Tô Bạch bắt đầu bằng một cách quỷ dị nhất, may mắn cục diện lúng túng này cũng không có duy trì quá lâu, rất nhanh, ở một trên một khe núi, Tô Bạch nhìn thấy ở phía dưới cách đó không xa có một ánh đèn, hẳn là có thôn xóm.
- Niên đại này rất lâu.
Lúc này hòa thượng lên tiếng:
- Đó là ánh sáng từ nến, không phải là đèn điện.
- Nếu như tên thế giới chuyện xưa lần này là “Cương thi tiên sinh”, dĩ nhiên bối cảnh không thể quá hiện đại, tôi không cho rằng có bao nhiêu cương thi có thể ngăn cản được oanh kích của RPG. (RPG được dùng để chỉ loại súng phản lực chống tăng nhỏ dùng cá nhân, thường bắn tên lửa không điều khiển.)
Tô Bạch nói.
Hòa thượng khẽ gật đầu.
- Đi thôi, không còn bao xa.
Sau khi nói xong, hòa thượng nhìn về phía Gia Thố ở sau lưng:
- Còn ổn không?
Gia Thố cười cười:
- Ngoại trừ lạnh thì còn tốt.
Đúng lúc ba người đang dự định vượt qua khe núi đi xuống thôn làng, phía trước truyền đến tiếng vó ngựa.
- Có người.
Tô Bạch nhanh chóng liếc nhìn hòa thượng.
- Chúng ta ẩn nấp trước đã.
Hòa thượng nhanh chóng làm ra quyết định, ba người lập tức xoay người nhảy vào bụi cỏ ven đường, cúi người xuống, may mắn bụi cỏ rất cao lại đủ rậm rạp, che giấu thân hình bọn họ. Hơn nữa đêm nay không trăng, ánh sáng buổi tối không dễ phát hiện, cho nên cho dù ba người họ mặc áo choàng tắm màu trắng cũng không dễ thấy.
Bảy binh lính cưỡi ngựa đến, tất cả đều mặc áo giáp, cầm binh khí, lộ ra anh tuấn uy vũ, mang theo một loại hơi thở vô cùng nguyên thủy và tàn bạo.
Chẳng qua ở sau gáy bảy binh lính này đều có bím tóc đuôi sam.
Chỗ ba người Tô Bạch ẩn núp cũng không cách bảy người này quá xa, Tô Bạch hơi nghiêng đầu, dùng khẩu hình miệng nói với hòa thượng.
- Binh lính nhà Thanh.
Lấy trang phục và áo giáp này, cộng thêm tiêu chí bím tóc sau gáy, có thể thấy được đây là trang phục của nhà Thanh.
Những năm gần đây có rất nhiều bộ phim theo con đường ngôn tình về thời triều Thanh, cho nên có nhiều chỗ làm rất không phù hợp với lịch sử, đặc sắc nhất chính là bím tóc đuôi sam.
Trên thực tế, bíp tóc đuôi sam của người nhà Thanh cũng không phải là loại đầu kiểu dáng âm dương kia, ví dụ như trong phim “Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam”, kiểu tóc Trương Quốc Lập và Trương Thiết Lâm để khi đóng phim, là kiểu tóc sau thời kỳ Càn Long mới chính thức xuất hiện, bình thường bím tóc đuôi sam, tóc trên đỉnh đầu sẽ được cao gần như sạch, chỉ để lại một phần nhỏ sau gáy, sau đó làm thành đuôi sam nhỏ, lấy ánh mắt của người hiện đại để nhìn, rất buồn cười, cũng rất xấu xí, dĩ nhiên nếu như những bộ phim trên TV làm theo đúng lịch sử, có lẽ rất nhiều tiểu thịt tươi nam đi theo con đường thần tượng đều không dám đóng phim.
Tô Bạch không quá am hiểu lịch sử, nhưng cũng biết một số thứ, trong đêm tối, không nhìn rõ áo giáp của đối phương, nhưng hẳn là màu xanh, không biết là Tương Lam Kỳ hay là Chính Lam Kỳ (Thuộc Bát Kỳ, đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lá cờ khác nhau).
Bảy binh lính nhà Thanh này không có ở lại đây quá lâu, trực tiếp thúc ngựa đi, hiển nhiên là lính dò đường.
Tô Bạch, hòa thượng và Gia Thố tiếp tục ở trong bụi cỏ, chưa hề đi ra, khoảng 5 phút sau, một đội nhân mã lại đến, có hai binh lính đánh xe ngựa, hai bên có đội binh lính bảo vệ, có lẽ trong xe ngựa là nhân vật tôn quý nào đó, cho nên mấy người binh lính lúc trước, thật sự đi dò đường.
Chờ đoàn xe đi qua, ba người trốn trong bụi cỏ mới đi ra.
Lúc này áo choàng tắm màu trắng đều nhiễm màu xanh của cỏ.
- Xem ra hẳn là đời nhà Thanh, cũng không biết nơi này là nơi nào, niên đại cụ thể là gì.
Trước khi nhà Thanh nhập quan đã thành lập chính quyền của mình ở ngoại thành rất nhiều năm, sau này triều Minh nội loạn, nhà Thanh thành công nhập quan, đi vào làm chủ Trung Nguyên, cho nên chỉ dựa vào một đội nhân mã phía trước để đạt được tư liệu về bối cảnh thế giới chuyện xưa, quả thật có chút khó khăn.
- A di đà phật, cũng đã nhập quan, nơi này không phải là quan ngoại.
Hòa thượng nói:
- Nhưng chúng ta vẫn nên đi tìm quần áo trước.
Ba người không có đi theo đội xe kia, bọn họ tiếp tục đi xuống núi, lại đi thêm nửa tiếng trong núi, cuối cùng thôn làng cũng ở trước mặt họ, thế nhưng cách cổng thôn còn khoảng 100 mét, hòa thượng và Gia Thố đều ra hiệu dừng lại.
Tô Bạch nhún vai, có hai nhân sĩ chuyên nghiệp ở đây, hắn quả thật nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Có oán khí, hơn nữa còn rất nặng.
Hòa thượng lên tiếng.
- Ừ, người vừa chết, hơn nữa còn chết không ít người.
Ánh mắt Gia Thố ngưng lại.
- Tôi ngửi thấy có mùi máu tươi.