Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 111 - Chương 111 Ngộ Sát

Chương 111

Ngộ Sát


“Phía trước có người bị giết?”


Tô Bạch ngồi xổm dưới mặt đất, trong miệng ngậm một cọng cỏ, quần áo của hắn cũng đã mất, dĩ nhiên không có thuốc lá, lúc này hòa thượng và Gia Thố đang phân tích, Tô Bạch có chút rảnh rỗi ngồi suy nghĩ, nếu như thời gian ở lại thế giới chuyện xưa này tương đối dài, như vậy bệnh nghiện thuốc lá của hắn phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại đi hút thuốc lào?


Rất nhanh, Gia Thố và hòa thượng lại một lần nữa hướng đi về phía thôn làng, có đôi khi thật sự không có lựa chọn nào khác, hơn nữa việc cấp bách bây giờ là lấy được quần áo.


Tô Bạch đứng lên đi theo.


Sau khi vào thôn, mùi máu tươi càng thêm nồng đậm, thậm chí…Có chút sặc người.


Ở trong thôn, có thể nhìn thấy được thi thể ở khắp nơi, có ở cổng thôn, có ở bên tường, cũng có người ở cạnh giếng, già trẻ nam nữ đều có, có lẽ người trong thôn đều bị thảm sát, hơn nữa còn là vừa xảy ra.


Hòa thượng lật một thi thể người già lên:


- Là bị đao kiếm giết chết, không phải là cương thi.


- Tôi vào trong tìm quần áo, nếu không thật sự phải lột quần áo của người chết ra mặc.


Gia Thố và hòa thượng tiếp tục tìm kiếm manh mối ở phụ cận,Tô Bạch đi vào một căn nhà có thắp nến, trong phòng không có tủ quần áo gì đó, chỉ có một ngăn tủ, ngăn tủ cũng không có khóa lại, Tô Bạch mở ra, bên trong quả thật có chút quần áo cũ nát mang theo mùi ẩm mốc, nhưng lúc này cũng không phải là lúc có thể lựa chọn, dù sao so với áo choàng tắm và quần áo người chết, như thế này đã không tồi.


Trong lúc Tô Bạch đang ném quần áo lên giường, dưới giường bỗng nhiên có một tiếng động rất nhỏ, Tô Bạch dừng động tác trong tay lại, vươn tay cầm lấy cái cuốc ở góc tường, ngay sau đó, lẳng lặng đi đến.


Chiếc giường này được làm bằng gỗ, rất đơn sơ, Tô Bạch hít sâu một hơi, sau đó một chân đạp mạnh vào giường gỗ, phía dưới bỗng nhiên có một bóng người nhảy dựng lên, Tô Bạch không chút do dự, đập cuốc xuống.


“Bịch!”


Cái gáy người kia bị Tô Bạch đập nát, sau đó thân thể co quắp nằm trên mặt đất, rất nhanh liền không nhúc nhích, trên mặt đất là màu đỏ tươi.


Động tĩnh của nơi này lập tức khiến hòa thượng và Gia Thố ở bên ngoài chú ý, Tô Bạch ném cuốc xuống đất, sau đó nhặt quần áo lên, ném cho hòa thượng và Gia Thố, nói.


- Nơi này có một thi thể đã thi biến rồi.


Hòa thượng nhận lấy quần áo Tô Bạch đưa tới, sau đó kiểm tra thi thể đã bị thi biến, ngay sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Tô Bạch, hơi do dự một chút, nhưng vẫn nói.


- A di đà phật, lúc trước anh ta hẳn là người sống.


Tô Bạch đang mặc quần áo, hắn hơi ngây người, sau đó lập tức cười cười, cũng không để ý, hòa thượng và Gia Thố cũng chỉ nhìn một chút, không nói thêm gì, ở trong thế giới chuyện xưa, lỡ tay giết sai một người, hoàn toàn không phải là vấn đề gì, đáng tiếc thiếu đi người có thể hỏi rõ, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, nếu đổi lại vị trí để suy nghĩ, vừa rồi bỗng nhiên ở dưới giường có tiếng động, cho dù là ai thì phản ứng đầu tiên cũng là bóp chết nguy hiểm.


Gia Thố và hòa thượng đều không phải là người bảo thủ, giả từ bi, ở trong thế giới chuyện xưa, vì tiền đồ của mình cũng không rõ ràng, dĩ nhiên sẽ không có thời gian nhàn rỗi đi trách trời thương dân.


Lúc ba người mặc áo xong, chuẩn bị rời đi hành động bước tiếp theo, chỗ cổng thôn truyền tới tiếng người.


Tô Bạch dựa người vào vách tường, hòa thượng quỳ một chân xuống đất, ánh mắt Gia Thố xuyên qua cửa sổ giấy nhìn tình hình bên ngoài, trong lòng ba người không có sợ hãi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn mà thôi, thế nhưng lúc này có thể chưa cần ra tay là tốt nhất, người cười đến cuối cùng mới là người giỏi nhất, căn cứ vào việc trải qua những thế giới chuyện xưa trước, phía trước bộc lộ ra quá nhiều, phía sau không nhất định có thể tiếp tục phong quang.


- Hơn mười người, không có bím tóc.


Gia Thố xem xét tình hình bên ngoài, nhỏ giọng nói.


Không có bím tóc đuôi sam?


Vậy thì thú vị rồi.


Mọi người đều biết ở triều đại nhà Thanh, sau khi Đa Nhĩ Cổn vào làm chủ Kinh Thành liền đưa ra chính sách "để đầu thì cắt tóc, để tóc thì mất đầu", ngay từ đầu còn khiến người dân Hán phản kháng, nhưng đều bị trấn áp bằng máu tanh, mãi cho đến khi cách mạng Tân Hợi thành công, mới chính thức cắt bím tóc đuôi sam.


Thế nhưng trước đó mấy người Tô Bạch nhìn thấy đội binh lính nhà Thanh, thấy thế nào cũng không giống với thời kỳ chuẩn bị cách mạng Tân Hợi, hơn nữa trong thôn này rất nguyên thủy, hiển nhiên lúc này Trung Quốc còn chưa nhận được cách mạng công nghiệp, lúc này người không thắt bím tóc đuôi sam, thân phận rất dễ phân biệt, đây chính là phản tặc của triều Thanh.


Tô Bạch đưa tay lấy quả ớt treo ở góc tường, cắn vào nhả ra:


- Không phải chúng ta gặp phải người của Hồng Hoa Hội chứ?


(Hồng Hoa Hội hay còn được gọi là Thiên Địa hội, là một hội kín bắt nguồn từ Trung Quốc vào thời Khang Hi với mục đích phản Thanh phục Minh.)


Dĩ nhiên, Tô Bạch đang nhạo báng, hắn lập tức nghiêm túc hỏi:


- Bọn họ đi rồi sao?


- Đi rồi, bọn họ đi một vòng ở cửa thôn, không có đi vào.


Gia Thố trả lời.


- Có lẽ mục tiêu của bọn họ là nhóm binh lính nhà Thanh đi qua căn nhà gỗ kia.


Tô Bạch suy nghĩ một chút rồi nói:


- Trước khi làm việc, cạo đầu mới là sáng suốt, không thành công thì cũng thành nhân, thú vị đấy. (Không thành công thì cũng thành nhân: trong bất cứ công việc mà bạn làm dù thành công hay thất bại nhưng bài học được rút ra thì chính bạn là người hiểu và thấm thía hơn ai hết.)


Dưới triều đại nhà Thanh, cho dù sống ở trong tổ chức phản Thanh, phần lớn bọn họ đều để bím tóc đuôi sam, nếu không cũng quá bắt mắt rồi, mười mấy người này không có để bím tóc, hiển nhiên là dự định đập nồi dìm thuyền.


- Theo sau đi.


Hòa thượng đứng lên, vỗ ống quần của chính mình.


Mỗi một thế giới chuyện xưa đều có nội dung cốt truyện chính, nếu như thính giả không đi theo nội dung cốt truyện chính, kết cục sẽ rất thê thảm, những thứ này, toàn bộ đều nhờ vào cảm giác, bây giờ manh mối chính đã rất rõ ràng, cho nên ba người chỉ có thể một lần nữa quay lại trên núi, điều này giống như biết trên núi có hổ nhưng vẫn phải lên.


Một lần nữa lên núi, ba người đều đẩy nhanh tốc độ, trên núi nhất định có chuyện xảy ra, quả nhiên còn chưa tới đỉnh núi, ngay tại ven đường, bọn họ nhìn thấy hai thi thể của binh lính nhà Thanh, ở chỗ cổ bị tên bắn trúng, trực tiếp mất mạng.


Hòa thượng rút mũi tên ra, đặt ở chóp mũi ngửi:


- Có độc.


Ngay sau đó, hòa thượng rút một mũi tên khác ra, ném cho Gia Thố.


- Trước tiên dùng tạm.


Thật ra, ba người không có coi những binh lính nhà Thanh trước đó và một nhóm người không bím tóc kia là đối tượng thực sự nguy hiểm, bọn họ hiểu rõ, nguy hiểm mà bọn họ phải đối mặt chính là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện cương thi.


Nếu như đối phó với người bình thường, cho dù là người có võ công không tồi, chỉ cần không quá nhiều, hoặc là bị đánh mai phục, vấn đề cũng không quá lớn.


Ba người tiếp tục đi lên núi, thi thể bắt đầu nhiều hơn, có thi thể binh lính nhà Thanh, có thi thể của đám người mặc áo đen, hiển nhiên, song phương vừa quyết chiến ở đây, binh lính nhà Thanh vừa đánh vừa lui, còn nhóm người này tiếp tục xông lên.


Chương 111

Bình Luận (0)
Comment