Chương 112
Cởi Sạch
“Đối phương có rất nhiều tên, hơn nữa dựa theo mức độ trang bị hiện tại, nó coi như là đỉnh phong của vũ khí lạnh thời đại này, thân thể những binh lính nhà Thanh đều rất cường tráng, công phu có vẻ không tồi, nhưng lại ăn thua thiệt của đám người kia vào buổi tối, bọn họ đánh không lại.”
Hòa thượng đang kiểm tra thi thể, tính toán sơ bộ, binh lính nhà Thanh còn lại khoảng 7 – 8 người, còn bên phía người áo đen bị tổn thất 3 – 4 người, số lượng người hai bên, người áo đen đang chiếm ưu thế hơn, hơn nữa cung tên của người áo đen quả thật lợi hại, lại thêm điều kiện tiên quyết là chiếm ưu thế về nhân số, khả năng binh lính nhà Thanh lật ngược lại được ván cờ là không lớn.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, căn nhà nhỏ bằng gỗ có suối nước nóng lại một lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt ba người, ở cửa ra vào, có một chiếc xe ngựa nào đó, bên cạnh xe ngựa có 6 thi thể binh lính nhà Thanh nằm ở đó, hiển nhiên là vì bảo vệ chiếc xe ngựa này, quyết đấu một trận.
Màn che của xe ngựa đều bị gãy, đứng ở bên ngoài liền có thể nhìn thấy trong xe ngựa hẳn là không còn ai.
Gia Thố hơi nhíu mày, anh ta nhắm mắt lại, cảm nhận một chút, sau đó lập tức nói:
- Không đúng, đám người kia hẳn là một đường chém giết vào trong, nhưng trong căn nhà gỗ nhỏ này, dường như không có hơi thở người sống.
- Đều đã chết sao?
Tô Bạch hỏi:
- Vào xem một chút.
Tô Bạch đi ở phía trước, đẩy cánh cửa gỗ ra, bên trong rất sạch sẽ, không khác gì lúc ba người Tô Bạch đến, bên trong cũng không có dấu vết đánh nhau sống chết, ba người tiếp tục đi vào trong, đến chỗ suối nước nóng, có một võ tướng nhà Thanh quỳ gối bên suối nước nóng, đầu của anh ta cũng không biết đã lăn đi đâu, dù sao bọn họ cũng không có tìm được.
Trong tay võ tướng còn nắm chặt một thanh đao.
Nước trong này không còn trong veo, thanh tịnh như lúc ban đầu, ngược lại tràn ngập một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hòa thượng ngồi xổm bên suối nước nóng, hỏi:
- Rốt cuộc người trong xe ngựa là ai, mặt khác, những tên áo đen giết người xong, hiện tại đi nơi nào?
- Hiển nhiên, đám người áo đen là người thắng cuộc, hơn nữa còn thành công đạt được mục đích của mình, nhưng những người đó đâu? Nơi này chỉ có một con đường xuống núi, nếu như bọn họ đi xuống, chúng ta đã gặp, trên đỉnh núi cũng chỉ có căn nhà gỗ nhỏ này.
Gia Thố cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay vẩy một ít nước trong suối nước nóng lên, có chút chán ghét.
Ngay sau đó, Gia Thố có chút ngoài ý muốn chỉ vào trong suối nước nóng, hòa thượng hiểu ý nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng.
- Rốt cuộc đám binh lính nhà Thanh kia hộ tống vật gì, không đơn giản chỉ là quý nhân.
Hòa thượng phân tích:
- Bần tăng đi xuống xem một chút.
Sau khi nói xong, hòa thượng cũng không cởi quần áo, trực tiếp đi xuống suối nước nóng, sau đó lặn xuống nước, thật ra nước ở đây không quá sâu, chỉ có một khu vực ở giữa sâu hơn 2 mét, chỗ mép đều chỉ có một mét, thậm chí còn nông hơn.
Một lát sau, hòa thượng lại một lần nữa nổi lên mặt nước, đưa tay lau nước trên mặt, hít sâu một hơi:
- Các người có thể xuống dưới xem một chút.
Gia Thố và Tô Bạch cùng nhau xuống nước, khả năng bơi của Tô Bạch không tồi, lúc này nhiệt độ trong suối nước nóng cũng không cao lắm, chỉ là nước ấm mà thôi, lúc lặn xuống cũng không gây ra trở ngại gì lớn, hơn nữa chỉ cần làm tư thế ngồi xổm xuống liền có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.
Cái nhìn này khiến cho thân thể Tô Bạch chấn động, phía dưới mặt nước lại có mười mấy người áo đen, bọn họ đều quỳ gối ở dưới đáy suối nước nóng, giống như những tội dân đang nhận sai, hơn nữa, ở giữa đám người mặc áo đen còn có một thi thể nữ nằm ở đó, thi thể này mặc trang phục của nhà Thanh, lúc này búi tóc của cô ta ngâm trong nước cũng không có tán loạn.
Thật ra, điều quỷ dị nhất chính là mười mấy bộ thi thể này đều chìm ở dưới nước, không có nổi lên.
Gia Thố vỗ bả vai Tô Bạch, ra hiệu anh ta muốn đi lên.
Tô Bạch khẽ gật đầu với anh ta, sau đó chỉ về phía trước, ý chỉ hắn muốn đến gần xem xét.
Gia Thố lắc đầu, ý bảo như thế quá nguy hiểm.
Tô Bạch chỉ Gia Thố, lại chỉ lên phía trên, ra hiệu cho Gia Thố và hòa thượng ở bên trên chuẩn bị sẵn sàng, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, liền dựa vào bọn họ.
Gia Thố do dự một chút vẫn gật đầu, nhưng anh ta không có lựa chọn đi lên mà chính là đi theo bên người Tô Bạch, lựa chọn cùng Tô Bạch tiến về phía trước.
Hai người tiếp tục hướng về phía trước, sau khi tới gần hơn 10 thi thể này, Gia Thố đi lên kiểm tra thi thể mấy người áo đen đang quỳ xuống, hiển nhiên là muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của bọn họ và nguyên nhân sau khi chết, bọn họ không nổi lên. Cuối cùng, Gia Thố khiếp sợ phát hiện, thi thể của những người áo đen này lại lạnh lẽo đến thế, không giống như dáng vẻ người mới chết, bọn họ giống như đã chết từ rất lâu, mang đến một loại cảm giác cương thi.
Tô Bạch đến gần thi thể nữ kia, dáng dấp của thi thể nữ này không quá dễ nhìn, thậm chí có thể nói là có chút xấu, hơn nữa phối hợp với trang phục rườm rà như thế, khiến cho người ta cảm thấy phiền toái.
Hai tay hắn sờ lên người thi thể nữ, cũng không phải là ăn đậu hũ gì đó, Tô Bạch đang tìm kiếm xem trên người cô ta có đồ vật gì hay không, có câu nói cầu phú quý trong nguy hiểm, lúc trước quân phiệt Tôn Điện Anh đào mộ Từ Hi, ngay cả miếng ngọc nhét ở hậu môn Từ Hi đều không buông tha, lúc này Tô Bạch cũng muốn thử vận may của mình, nếu như có thể lấy được pháp khí hoặc là thứ gì đó quý hiếm, như vậy cũng đáng giá.
Nội dung cốt truyện đã trôi qua được một khoảng thời gian, cũng là lúc chính chủ nên xuất hiện. Hiện tại là lúc nguy hiểm nhất nhưng cũng là lúc dễ dàng có được thu hoạch bất ngờ nhất, gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no, hiện tại Tô Bạch đang ôm loại tâm lý này.
Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, tay Tô Bạch giống như đụng phải nút thắt nào trên trang phục, cung trang của thi thể nữ kia thế mà mở ra, đồng thời trực tiếp rời khỏi thân thể cô ta, trôi bồng bềnh đi lên, hơn nữa sau đó, yếm và đồ lót của cô ta cũng giống như bộ cung trang kia, rời khỏi thi thể nữ, nổi lên trên mặt nước.
Một thi thể khỏa thân hiện ra trước mặt Tô Bạch.
Gia Thố kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, sau đó lại nhìn về phía Tô Bạch, ánh mắt kia, thật đúng là vô cùng phức tạp.
Trong lòng Tô Bạch có một loại cảm giác rất hoang đường, hiện tại ở dưới nước, hắn cũng không tiện giải thích, chỉ là một giây sau, động tác của Tô Bạch dừng lại. Ở trên bụng thi thể nữ có một vết dao rất lớn, là một nhát dao chém mạnh xuống, hơn nữa trên bụng thi thể nữ có dấu vết mang thai rất rõ ràng, thế nhưng hiện tại bụng cô ta đã xẹp xuống.
Lúc trước, thi thể nữ này có thai.
Chỉ là…
Đứa nhỏ đâu?
Đứa nhỏ, đứa nhỏ đi nơi nào?