Chương 113
Đứa Nhỏ Đi Đâu
Đứa nhỏ đi đâu?
Tô Bạch nhìn xung quanh, dưới suối nước nóng không có bóng dáng một đứa bé nào, hơn nữa lúc trước ở bên trên cũng không có nhìn thấy, điểm này, Tô Bạch có thể chắc chắn.
Trong miệng Tô Bạch thở ra bọt khí, hắn ra hiệu cho Gia Thố, sau đó lập tức nổi lên mặt nước, thật ra suối nước nóng không sâu, trên cơ bản chỉ đạp chân liền nổi lên mặt nước.
Gia Thố cũng theo sau nổi lên mặt nước, hòa thượng đang nghiên cứu thi thể của võ tướng, trên đoạn đường này, hòa thượng gần như đều nghiên cứu mỗi thi thể một lần, khiến cho Tô Bạch cảm thấy nếu Thất Luận không đi làm hòa thượng, anh ta có thể lựa chọn đi làm pháp y, thật ra ngay cả pháp y, khi phải liên tục kiểm tra nhiều thi thể như vậy cũng sẽ cảm thấy phiền hoặc là mệt mỏi, thế nhưng hòa thượng lại đem đến cho người ta một loại cảm giác hòa thượng đang rất có hứng thú.
- Thi thể nữ ở bên dưới kia, có lẽ trước đó cô ta đang mang thai, trên bụng có dấu vết mang thai, nhưng bụng bị rạch ra, đứa nhỏ bên trong lại không thấy đâu, tôi không tìm được thấy ở đâu cả.
Tô Bạch vừa nói xong, Gia Thố liền cảm thấy giật mình, anh ta lại một lần nữa lặn xuống nước, thăm dò tình hình, tay hòa thượng run lên, lập tức chạy tới phía cửa căn nhà gỗ nhỏ, sau khi mở cửa lại lùi trở về, trên mặt nở nụ cười khổ, nói với Tô Bạch còn đang nổi trên mặt nước:
- Chúng ta vẫn còn có chút sơ suất.
Gia Thố rất nhanh nổi lên mặt nước, vẻ mặt ngưng trọng, sau đó ra hiệu cho Tô Bạch đi lên bờ.
Sau khi hai người từ suối nước nóng đi lên, hòa thượng chỉ ra ngoài cửa:
- Tạm thời chúng ta không ra được.
Tô Bạch và Gia Thố cùng đi về phía cửa, cửa đã được hòa thượng mở ra, nhưng đứng ở chỗ này nhìn ra ngoài cửa lại là một phong cảnh khác, không phải là vùng núi hoang vu mà chính là một suối nước nóng, giống như là mở ra một căn phòng khác. Thế nhưng Tô Bạch nhớ rất rõ nơi này chỉ có một căn nhà gỗ lẻ loi trơ trọi mà thôi, không còn có kiến trúc khác, bỗng nhiên nơi này lại có thêm một căn phòng, cảm giác giống như là cảnh huyễn ảo, có vẻ hơi hoang đường, đồng thời, xuyên qua cánh cửa gỗ có thể thấy được bên ngoài căn nhà gỗ còn có một căn nhà gỗ khác, những ngôi nhà gỗ liên tiếp nhau, ngay lập tức, quy mô trở nên lớn hơn rất nhiều.
- Chơi mê cung à?
Tô Bạch nói.
Gia Thố lắc đầu:
- Không phải mê cung, là do thứ kia làm.
- Đứa bé kia?
- Đúng thế, là do đứa bé kia, tất cả mọi chuyện này đều do nó giở trò quỷ.
Gia Thố khẳng định:
- Chuyện bên dưới suối nước nóng cũng chính là do nó làm ra,
- Thế nhưng, bây giờ đứa trẻ sơ sinh kia đang ở nơi nào?
Tô Bạch hỏi.
- Có lẽ, bây giờ nó không còn là trẻ sơ sinh nữa.
Gia Thố giống như đang tìm từ ngữ để diễn đạt:
- Có khả năng, ngay từ lúc đầu, người phụ nữ kia đã mang một bụng oán khí, oán khí kia ngưng tụ thành thai, người phụ nữ không sinh được, nhất định là do khó sinh mà chết, sau đó oán khí cũng theo cơ thể mẹ tử vong mà tiêu tán.
- Cái quỷ gì thế?
- Lấy một ví dụ, thật ra rất giống với Na Tra trong truyền thuyết, Na Tra là do Linh Châu Tử hạ phàm, mượn vợ chồng Lý Tĩnh để sinh ra thân thể của mình, nhưng cũng bởi vì thế mà mẹ đẻ của Na Tra hoài thai hơn ba năm, bởi vì nếu như dựa theo bình thường chín tháng mười ngày sinh ra, kết quả nhất định sẽ là khó sinh, mẹ con đều chết, cho nên Na Tra ở trong bụng mẹ mình, đem chính mình ngưng tụ thành hình mới ra, sở dĩ sinh ra một quả cầu, Lý Tĩnh dùng kiếm chém liền xuất hiện một bé trai, cũng chính là vì nguyên nhân này.
- Ha ha, ý anh là người phụ nữ nhà Thanh kia mang thai Na Tra?
Tô Bạch có chút buồn cười.
- Bên trong truyền thuyết thần thoại thường mang theo chút gì đó tàn khốc và máu tanh, ví dụ như nước tràn khắp Kim Sơn Tự, mọi người sẽ chỉ nghĩ đến tình yêu đẹp giữa Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh, lại thường bỏ qua trong câu chuyện này, có vô số sinh linh bị chết bởi đại hồng thủy, có lẽ Na Tra thật sự là một người, có nguyên hình, có khả năng nguyên hình cũng giống như việc hoài thai oán niệm, đến cuối cùng may mắn không có mẹ con đều chết mà chính là bình an sinh ra.
- Thật ra, từ tên thế giới chuyện xưa này có thể nhìn ra được, ở trong thế giới chuyện xưa lần này, bất kỳ một sự tình linh dị nào, bất kỳ một sự việc quỷ dị hiếm thấy nào, ở chỗ này sẽ giống như khát nước thì uống trà, rất đơn giản và tự nhiên.
Gia Thố giải thích:
- Cho nên, không biết vì nguyên nhân gì, sau khi đám người áo đen kia giết chết những người hộ vệ này, còn mổ bụng người phụ nữ kia, kết quả lại khiến cho oán niệm trong bụng người phụ nữ, hoặc có thể gọi là oán linh bay ra ngoài, biến thành cục diện hiện tại. Có lẽ, tình huống mà chúng ta đang phải đối mặt chính là oán linh kia đang ra tay với chúng ta, nhưng bởi vì nó kiêng kỵ hơi thở và năng lực của chúng ta, cho nên không dám trực tiếp xuống tay với chúng ta như những người áo đen.
Lúc này, hòa thượng xoa đôi bàn tay, sau đó dứt khoát ngồi xuống mặt đất, trong tay hòa thượng cầm thanh đao của võ tướng, sau khi chết, cơ thể người sẽ trở nên cứng đờ, võ tướng này bị cắt đầu, nhưng sau khi chết còn nắm chặt thanh đao, đủ để thấy được muốn lấy thanh đao này xuống là một việc tốn sức như thế nào, cũng không biết hòa thượng làm cách nào để lấy được.
Hòa thượng cầm thanh đao vẽ thứ gì đó lên mặt đất, không giống như trận pháp, càng giống tính toán gì đó.
Gia Thố đi đến bên cạnh hòa thượng:
- Cần tôi giúp một tay không?
Hòa thượng lắc đầu:
- Cậu và bần tăng, pháp môn không giống nhau, cùng tiến hành suy đoán quá khó khăn, hơn nữa cái này không phiền phức, một tiếng là xong.
Gia Thố liền ngồi xuống bên cạnh hòa thượng, từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang ngồi.
Tô Bạch cũng muốn tìm một số chuyện làm, nhưng hắn lại phát hiện bây giờ, hắn thế mà không có việc gì làm, bên ngoài xuất hiện khung cảnh giống mê cung, lít nha lít nhít nhà gỗ, hòa thượng đã có biện pháp hóa giải, hơn nữa còn đang tiến hành, bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm là giữ im lặng, không nên quấy rầy đến hòa thượng.
Mặc dù trước khi đi vào thế giới chuyện xưa này, Tô Bạch đã nói muốn ôm bắp đùi, nhưng chuyện ôm bắp đùi nhàn nhã, khiến cho Tô Bạch cảm thấy không quen.
Nửa tiếng sau, hòa thượng dừng lại. Lúc này Gia Thố cũng mở mắt ra.
- Bần tăng cần thí nghiệm.
Hòa thượng lên tiếng, sau khi nói xong, hòa thượng dùng ngón tay vẽ một phương hướng lên mặt đất.
Gia Thố khẽ gật đầu, anh ta đứng dậy, một lần nữa mở cửa căn nhà gỗ, sau đó đi ra ngoài, Tô Bạch không có đi theo anh ta, mà chính là đứng ở bên trong cửa nhìn Gia Thố.
Gia Thố đi đến căn nhà gỗ nhỏ tiếp theo, sau đó lại từ căn nhà gỗ nhỏ kia đi ra ngoài, giống như lại đẩy một cánh cửa, tiếp tục đi vào trong.
Tô Bạch nhớ được trước kia hắn đã từng xem qua một bộ phim có tên gọi “Mê cung lập phương”
Hoàn cảnh lúc này có chút giống với khung cảnh trong phim, chỉ là thuật nghiệp hữu chuyên công (ai cũng có chuyên môn riêng của mình), dưới sự phối hợp của hòa thượng và Gia Thố, nơi này không vây khốn được ba người không bao lâu.
Chẳng qua, chuyện ngoài ý muốn cứ lẳng lặng phát sinh.
10 phút đồng hồ trôi qua, Gia Thố còn chưa có trở về.
Hòa thượng để thanh đao trong tay xuống, nhíu mày, giống như một học sinh THPT đang giải một bài toán mà mình cảm thấy 10 phần chắc 9, chỉ cần tốn thêm chút thời gian nữa mà thôi, bởi vì nguyên lý và công thức, chính mình đã sớm hiểu rõ và có thể vận dụng, nhưng tính được một nửa, lúc thực hành lại phát hiện giống như mình tính sai rồi.
- Bần tăng…
Hòa thượng há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào:
- Bần tăng không có tính sai, không có khả năng đó.
(Mê cung lập phương là một bộ phim kinh dị của mỹ. Mỗi người đang làm những công việc thường nhật, bỗng nhiên sau một giấc ngủ dài tìm thấy mình lạc trong khối đa phuơng 4 chiều bao gồm các phòng lập lại, dính với nhau, có thể di chuyển, thậm chí chúng giao nhau trong những khoảng không song song! Mọi chuyện ngày càng không thể lý giải khi họ phát hiện trong nhà tù quái lạ này, hiện tại, quá khứ lẫn tương lai còn đan xen với nhau! Như trong một giấc mơ, mọi thứ mờ mờ ảo ảo, chỉ có những cái chết là thật, rất thật, đến nỗi sự khủng hoảng đã giết chết từng người một…)