Chương 114
Quỷ Ảnh
Hòa thượng nói rất tự tin, chỉ là Gia Thố còn chưa có trở về, dựa theo hành động trước đó của hòa thượng, có lẽ hòa thượng để Gia Thố đi mấy suối nước nóng nhìn xem, nghiệm chứng một chút suy đoán của mình, cho dù có sai sót nhỏ, thế nhưng chỉ cần Gia Thố theo đường cũ trở về liền không có vấn đề gì.
Chẳng qua 10 phút nữa lại trôi qua, Gia Thố vẫn chưa có trở về.
Hòa thượng ngồi không yên, anh ta đứng lên, trên mặt đất có rất nhiều ký hiệu được anh ta dùng thanh đao vẽ xuống.
Hòa thượng đứng ở cửa, từ sau khi Gia Thố đi ra ngoài, Tô Bạch vẫn luôn đứng ở cửa ra vào, hắn vốn dĩ cho rằng Gia Thố chỉ dựa theo phân phó của hòa thượng, nhất định sẽ nhanh chóng quay về, thế nhưng nửa tiếng trôi qua, Gia Thố còn chưa có trở lại.
Điều này thiếu chút nữa đã khiến cho Tô Bạch cảm thấy hòa thượng đang muốn mượn dao giết người, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Tô Bạch rồi biến mất, bởi vì chuyện này quá mức hoang đường, không nói đến lúc này hòa thượng không có động cơ mượn dao giết người, cho dù có, Gia Thố cũng không có khả năng dễ dàng bị lừa như thế.
Nơi này nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó.
- Hòa thượng, anh tiếp tục suy đoán đi, có lẽ Gia Thố lạc đường, nếu như anh ta lạc đường, anh cảm thấy anh ta sẽ làm gì.
- Anh ta và bần tăng giống nhau, sẽ lấy phương thức của mình bắt đầu suy đoán lại.
- Cho nên làm lại một lần, nhiều nhất là một tiếng, không phải là chuyện gì lớn.
Hòa thượng được Tô Bạch trấn an, một lần nữa ngồi xuống, xóa bỏ tất cả, một lần nữa suy đoán.
Tô Bạch đứng bên cạnh cửa, tiếp tục chờ đợi, lúc này, không biết ở trong căn nhà gỗ nào đó, có lẽ Gia Thố cũng đang suy đoán như hòa thượng.
- Đúng rồi, hòa thượng, các người căn cứ vào đâu để suy đoán?
Hòa thượng không có bị câu hỏi của Tô Bạch quấy nhiễu, nói thẳng:
- Rất nhiều, rất nhiều phương diện
- Việc này bị thứ gì đó ảnh hưởng sao?
- Nơi này là một không gian bị phong bế, những thi thể này, bần tăng đều kiểm tra qua, bọn họ tử vong chưa được bao lâu, không kịp biến thành lệ quỷ, cho nên không tồn tại khả năng bị quấy nhiễu, hơn nữa dưới từ trường của oán linh, bọn họ cũng mất đi khả năng tiếp tục biến thành lệ quỷ…Không đúng, tôi tính sai!
Hòa thượng cầm thanh đao trên tay, một tay cầm đao vẽ dưới đất, một tay sờ lên cái đầu trọc của mình, vẻ mặt không hiểu.
Hòa thượng cảm thấy mình không nên tính toán sai, nhưng anh ta vẫn tính toán sai.
Hòa thượng lại một lần nữa đứng lên:
- Bên Gia Thố cũng tính sai, nếu không anh ta nhất định có thể trở về tìm chúng ta.
- Cả hai người đều tính sai, như vậy khẳng định đã bỏ qua điều gì đó, là cái gì…
Ánh mắt Tô Bạch sáng lên, hỏi hòa thượng:
- Hòa thượng, anh có thể nhìn thấy quỷ không?
- Bần tăng không có mắt âm dương, trừ khi dưới điều kiện bị quỷ ác ý làm nhiễu, nếu không cho dù chỉ là oan quỷ, oan hồn bình thường, bọn họ không xuất ra hơi thở của mình, bần tăng cũng không nhìn thấy.
- Vậy làm sao mới có thể nhìn thấy quỷ?
Tô Bạch mím môi nói:
- Hoặc nói đúng hơn, làm sao để biết bên cạnh mình có quỷ hay không?
Bỗng nhiên, hòa thượng nheo mắt lại, suy tư một chút, sau đó đi tới bên cạnh suối nước nóng, lấy ra một ít nước, vẽ bùa lên lòng bàn tay mình.
- Mượn của cậu một giọt máu.
Tô Bạch dùng móng tay cào rách đầu ngón tay mình, nhỏ một giọt máu vào trong lòng bàn tay của hòa thượng, sau cùng, hòa thượng để lòng bàn tay mình lên gáy Tô Bạch.
Tô Bạch cảm giác tầm mắt của hắn lập tức có chút mông lung, ngay sau đó, hắn đi tới một bên suối nước nóng, nhìn vào chính mình trên mặt nước.
- Con mẹ nó…
Tô Bạch kêu lên một tiếng, bởi vì hắn nhìn thấy ngay bên cạnh hắn có một quỷ ảnh bị đập nát đầu.
Lúc này hòa thượng cũng đi tới, nhìn phản ứng của Tô Bạch, hòa thượng hỏi:
- A di đà phật, thật sự có sao?
Tô Bạch khẽ gật đầu, có chút dở khóc dở cười nói:
- Chính là vị đại ca bị tôi dùng cuốc đập nát đầu, anh ta vẫn luôn đi theo tôi.
Sắc mặt hòa thượng bỗng nhiên trở nên kỳ lạ, giống như là bị nội thương, cũng không biết nên nói gì cho phải, chính mình và Gia Thố, hai cao tăng tiến hành suy đoán 10 phần chắc chín, thế mà lại mắc sai lầm ở trên du hồn, hơn nữa, cấp bậc của vong hồn này thấp đến mức không thể thấp hơn, chính là chủng loại chết oan bình thường.
- Hòa thượng, có biện pháp nào đẩy anh ta đi không?
Tô Bạch hỏi, hiển nhiên cũng không thể để tên gia hỏa này đi theo chính mình, lần này chỉ bị mê cung vây khốn, ảnh hưởng đến suy đoán của hòa thượng, hậu quả không quá nghiêm trọng. Nếu như nơi này còn có nguy hiểm lớn hơn, bọn họ còn bị thứ đồ chơi này làm chậm trễ thời gian, hậu quả kia thật đúng là không dám tưởng tượng.
- Có hai loại phương pháp, một là độ hóa anh ta, dù sao anh ta cũng không dễ dàng, vốn dĩ anh ta cho rằng chính mình trốn dưới gầm giường liền có thể chạy trốn, kết quả mang theo hy vọng sống sót đi ra lại bị cậu một cuốc đập chết, dưới đại hỉ đại bi, nhất định sẽ tích tụ nhiều oán khí, lại thêm đặc tính của thế giới chuyện xưa lần này, cho nên anh ta mới hóa thành quỷ, luôn đi theo cậu, có lẽ muốn tìm cơ hội trả thù cậu, chẳng qua dù sao anh ta là quỷ mới, tạm thời không có năng lực đó, hơn nữa lại có bần tăng và Gia Thố bên cạnh cậu, cho nên tạm thời anh ta không có can đảm đấy.
- Loại phương pháp thứ hai chính là đánh anh ta, khiến anh ta hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh được.
- Hòa thượng, anh cảm thấy loại phương pháp nào thì phù hợp?
Tô Bạch hỏi, tuy nhiên Tô Bạch có khuynh hướng về phương án sau, cái trước rõ ràng quá khó khăn, hơn nữa bây giờ Gia Thố còn đang lạc đường ở ngoài, quả thực không tiện lãng phí thời gian.
- A di đà phật, anh ta cũng là một kẻ đáng thương, thôn làng bị đồ sát, chính mình có thể chạy trốn nhưng vẫn bị giết, haizz, ngã phật từ bi, cho nên chúng ta vẫn nên trực tiếp đánh cho anh ta hồn phi phách tán, đối với anh ta mà nói, chuyện này chưa chắc đã không phải là một loại giải thoát.
- Hòa thượng à, bởi vì anh như thế này, cho nên tôi thật sự rất thích anh.
Tô Bạch cười cười:
- Nên làm như thế nào?
- Thật ra tự cậu có thể làm, anh ta bám vào trên người cậu là bởi vì bây giờ cậu đang ở trạng thái bình thường, cậu trực tiếp biến thành trạng thái cương thi, cương thi không nằm trong ngũ hành, một khi cậu biến thành trạng thái đó, anh ta sẽ không có cách nào bám vào thân thể cậu, dĩ nhiên sẽ hiện hình, chuyện còn lại giao cho bần tăng là được.
Tô Bạch nghe thấy hòa thượng nói thế, lúc này hắn nhắm mắt lại, thân thể bắt đầu trở nên gầy gò, cả người tản ra hơi thở tà ác, ngay lập tức, cái bóng mờ kia giống như lập tức từ trên người hắn bắn ra, xuất hiện ở bên ngoài, bóng dáng cũng trở nên rõ ràng hơn.
- Phật pháp vô biên!
Hòa thượng nghiêm túc đưa tay ra bắt lấy du hồn này, sau đó niệm kim cương chú, du hồn này không ngừng giãy dụa trong tay hòa thượng, cuối cùng giống như một quá khí cầu bị nổ, tiêu tán đi.
- Được rồi, hiện tại bần tăng có thể bắt đầu suy đoán lại.
Cuối cùng, cả người hòa thượng giống như dễ chịu hơn nhiều, một lần nữa ngồi trên mặt đất bắt đầu suy đoán. Hai lần suy đoán trước của hòa thượng tốn công sức và thời gian, nhưng lại không có thành công, trong lòng hòa thượng cũng tích tụ hỏa khí, đợi sau khi điều tra ra chân tướng, hòa thượng lại không thể đem lửa giận trút lên người Tô Bạch, cuối cùng tất cả đều rơi trên du hồn đáng thương.