Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 115 - Chương 115 Đầy Đủ

Chương 115

Đầy Đủ


Tô Bạch khôi phục lại dáng vẻ bình thường, sau đó cổ tay hắn run lên, Tô Bạch dứt khoát dựa người vào một cây cột trụ, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, loại việc này, chính mình cũng không giúp đỡ được một tay, hắn vẫn am hiểu loại hình chiến đấu hơn, cho nên lúc cần đến hắn, hắn sẽ ra tay, ở trong thế giới chuyện xưa, việc nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc là một chuyện rất quý giá.


Khoảng 1 tiếng sau, hòa thượng lại một lần nữa đứng lên, tinh thần hòa thượng có chút mệt mỏi, anh ta đi đến bên người Tô Bạch, khẽ vỗ vai hắn, Tô Bạch mở mắt ra, có chút cười gượng. Hòa thượng cũng cười, anh ta biết Tô Bạch ngủ không sâu, không có khả năng chính mình đứng lên Tô Bạch lại không biết, nhưng song phương đều vô thức ăn ý không có phá vỡ chuyện này.


Hòa thượng đi ra cửa, Tô Bạch ngáp một cái cũng đi theo sau. Đi qua bên này, vòng sang bên kia, đi khoảng 2 phút đồng hồ, đi qua 10 suối nước nóng trong căn nhà gỗ nhỏ, lúc bọn họ lại mở một cánh của khác liền thấy Gia Thố đứng ở trong đó.


Gia Thố nhìn thấy hòa thượng và Tô Bạch đi tới, cười nói:


- Tôi cũng thử suy đoán một lần nhưng phát hiện vẫn sai.


- Bởi vì có chút chuyện ngoài ý muốn.


Hòa thượng giải thích:


- Bây giờ chúng ta có thể đi ra, chúng ta trì hoãn đã khá lâu rồi.


Ba người, dưới sự dẫn dắt của hòa thượng tiếp tục đi qua nhiều căn nhà gỗ, sau cùng mở ra một cánh cửa, trước mặt bọn họ xuất hiện ra khung cảnh núi rừng hoang vắng, mà không phải là những căn nhà gỗ giống nhau như đúc.


Sau khi đi ra, bọn họ quay đầu lại nhìn, ở đó chỉ có một ngôi nhà gỗ nhỏ trơ trọi, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác dường như đã đi qua mấy đời.


Lúc này trời đã gần sáng, có thể thấy được ba người đã ở bên trong trì hoãn bao lâu.


Thế nhưng, ba người còn chưa kịp thở ra, bên dưới truyền đến tiếng vó ngựa.


- Không dưới mấy trăm người.


Gia Thố nghe tiếng động này liền lên tiếng:


- Hơn nữa còn là kỵ binh, có lẽ đại quân nhà Thanh đến.


Dù sao hiện tại cũng là triều Thanh, một đội xe của quý nhân bị tập kích, lúc này nhà Thanh kịp phản ứng, phái quân đội đến cũng là chuyện bình thường.


- Không thể đi đường chính, chúng ta đi đường vòng đi.


Hòa thượng đi sang một bên đỉnh núi khác:


- Từ nơi này đi xuống, tuy không có đường núi, nhưng có lẽ không có vấn đề gì.


Nếu như đối diện là hơn 10 kỵ binh, hoặc là mười mấy người, ba người không cần sợ gì, có thể đi tới giết bọn họ.


Nhưng đây là mấy trăm người, cho dù mấy trăm kỵ binh này chỉ dùng thứ vũ khí lạnh lạc hậu, dựa vào mạng người cũng có thể ép chết bọn họ. Lúc này ba người Tô Bạch lựa chọn tránh đi mũi nhọn cũng là chuyện đương nhiên, điều này cũng không tính là vi phạm nội dung cốt truyện, dù sao trước đó cũng có thể coi như đi theo nội dung cốt truyện rất lâu, nếu không ba người cũng sẽ không bị vây trong suối nước nóng lâu như thế, trước mắt thích hợp xu lợi tránh hại. Đây cũng được coi như tính bao dung của nội dung cốt truyện, nếu như trong chuyện xưa, nhân vật chỉ hướng về kẻ địch đâm xuống, như vậy thế giới chuyện xưa này cũng không thú vị gì.


Lúc này, hòa thượng xoay người xuống dưới, hai tay của anh ta rất có sức, trực tiếp nắm lấy khe đá, hai chân treo lơ lửng không trung, dáng vẻ này giống như muốn leo xuống dưới,


Gia Thố sử dụng cả tứ chi, giống như một con khi linh hoạt đi lại giữa những tảng đá.


Tô Bạch dần dần chuyển sang trạng thái Vampire, lúc này độ nhạy bén và năng lực phản ứng của hắn đều được tăng lên, tốc độ leo xuống dưới cũng không kém hai người kia là bao nhiêu.


Ba người cứ thế đi xuống vách đá, tốc độ rất nhanh, tránh né đám binh lính nhà Thanh kia.


- Bây giờ chúng ta đi đâu?


Tô Bạch hỏi.


- Nó sẽ nói cho chúng ta biết?


Hòa thượng ngẩng đầu lên nhìn trời.


Tô Bạch biết hòa thượng đang ám chỉ ai, hoàn toàn chính xác, Phát Thanh Khủng Bố sẽ an bài tốt tất cả, đối với Phát Thanh Khủng Bố mà nói, thính giả chỉ như những món đồ chơi của nó, mà đối với thính giả, Phát Thanh Khủng Bố cũng chính là một trò chơi, hơn nữa đối với một số phương pháp của Phát Thanh Khủng Bố, thính giả cũng coi như đã sáng tỏ trong lòng.


Quả nhiên, khi ba người vừa đi xuống khoảng 100 mét, phía dưới xuất hiện một khối đá phẳng nhô ra, Gia Thố nhảy xuống trước, nơi này rất lớn, rất rắn chắc, bởi vì bị hai ngọn núi lớn che lấp, cho nên từ dưới núi, hoặc từ trên núi nhìn đều không thấy vị trí của tảng đá phẳng này. Tô Bạch và hòa thượng cũng nhảy xuống theo.


Gia Thố chỉ vào bên trong, chống nạnh, thở phì phò:


- Nghỉ ngơi một lát, sau đó đi vào.


Tô Bạch cũng nhìn về phía bên trong tảng đá này, nơi đó có một hang động, lúc đầu cũng không có gì, chỉ là ngay tại cửa hang, ở hai bên lối vào có hai bộ xác khô bị bụi bặm che mất.


Hòa thượng đi tới trước mặt một xác khô, đưa tay xoa đi tro bụi bám trên đó, lộ ra một chiếc áo cà sa vô hại, trên cổ tay cái xác khô còn quấn một chuỗi phật châu, chẳng qua phật châu đã vỡ vụn, không nói đến linh khí, ngay cả giá trị thưởng thức cũng không có.


Tô Bạch đi tới trước mặt một cái xác khô khác, lau đi tro bụi, sau đó tặc lưỡi một cái, quay người vẫy tay với Gia Thố đang nghỉ ngơi.


- Gia Thố, thân thích của cậu đang gọi cậu này.


Gia Thố nghe tiếng đi tới, sau đó ánh mắt anh ta trừng to, trên xác khô này thế mà ăn mặc trang phục của lạt ma, bên người còn có một kim luân, chỉ là kim luân này đã vỡ nát.


Hòa thượng và Gia Thố liếc nhau một cái, trước của hang động này lại có hài cốt của một hòa thượng Trung Nguyên và hòa thượng Tây Tạng, trùng hợp với hai người.


Tô Bạch đứng ở cửa hang động, nhìn một chút hai bên.


- Hai người nhìn xem đó có phải là hai người hay không, nếu như lần này đụng vào trò quỷ như luân hồi gì đó, vậy thì quá không có ý nghĩa, hơn nữa nhìn năm tháng, hẳn là 10 năm một lần luân hồi.


Hòa thượng và Gia Thố cùng nhau lắc đầu, hiển nhiên bọn họ chắc chắn hai hài cốt này không có quan hệ gì với bọn họ.


Vậy thì không phải là luân hồi.


- Có lẽ là trùng hợp, thi thể của hai tăng nhân ở đây, chứng minh trong hang động có đồ vật thần bí đáng sợ, đúng lúc để chúng ta gặp phải.


Tô Bạch nói.


Hòa thượng khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tiếp theo là nhìn Tô Bạch.


Gia Thố cũng nhìn Tô Bạch.


- Nhìn tôi làm gì?


Tô Bạch hỏi.


- Nếu như lại xuất hiện một thi thể Vampire, như vậy cũng không phải là trùng hợp.


Hòa thượng nói.


- Ha ha, nhưng nơi này chỉ có hai cỗ thi thể, cỗ thi thể của tôi đang ở đâu?


Tô Bạch cười nhún vai, nhưng mà chỉ một giây sau, nụ cười của hắn cứng đờ trên mặt, phía trên hang động khoảng 2 mét, có một khối nham thạch bỗng nhiên rơi xuống, không có đập vào người nhưng lại rơi vỡ, bên trong có một thi thể dơi lớn bị phong hóa.


Chương 115

Bình Luận (0)
Comment