Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 116 - Chương 116 Hang Động

Chương 116

Hang Động


Nhìn thi thể dơi bị phong hóa trước mặt, Tô Bạch khẽ gật đầu,


Có thể, rất có thể, thật vô cùng có thể.


Lần này thật sự đầy đủ, ba người, một người cũng không thiếu, tất cả đều có đủ.


- Nhiệm vụ chủ tuyến còn chưa có thông báo, chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn đi theo nhắc nhở của nội dung cốt truyện đi vào trong, nhưng tạm thời bần tăng muốn ở lại chỗ này để niệm một đoạn vãng sinh chú cho hai vị tiền bối, sẽ không mất quá nhiều thời gian.


Hòa thượng chắp tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu đọc lấy kinh văn, cho dù hồn phách của hai cái xác khô này đã sớm không còn, nhưng đây coi như là một loại tôn trọng.


Gia Thố đứng ở bên cạnh hòa thượng, từ từ nhắm mắt lại, môi mấp máy, giống như đang niệm gì đó.


Hai tên hòa thượng đều niệm kinh văn siêu độ cho hai vị tiền bối của mình.


Tô Bạch nhìn thoáng qua thi thể của hòa thượng Trung Nguyên, lại nhìn một chút thi thể của hòa thượng Tây Tạng, hắn thở dài, chuyển thi thể dơi đặt ở giữa hai xác khô kia.


- Thuận tiện dẫn nó đi cùng đi.


………


Chờ sau khi sắp xếp xong xuôi, ba người chuẩn bị đi vào hang động, trong hang có rất nhiều nham thạch, nhưng mặt đất coi như bằng phẳng, rất dễ đi, thế nhưng nếu như bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong, đất lại hơi xốp, mang theo cảm giác gì đó dính dính, chân bước lên có chút không vững, giống như bước tiếp theo sẽ bước hụt, ngã xuống. Hơn nữa nơi này ở vị trí sườn núi, thậm chí là có chút cao, cho nên nếu bên dưới thật sự có vết nứt trống rỗng, khả năng ngã chết không phải là không thể.


Đi khoảng 20 phút, phía trước xuất hiện một ngã ba, lúc hòa thượng và Gia Thố tiếp tục đi lên phía trước, Tô Bạch giơ tay lên.


- Đợi một chút.


Gia Thố và hòa thượng dừng lại, quay người nhìn về phía Tô Bạch.


Tô Bạch ngồi xổm xuống, sờ tay lên mặt đất, ánh sáng trong động không tốt lắm nhưng không phải không có tia sáng, có vài khe hở đủ để tia nắng chiếu vào, dĩ nhiên, chút ánh sáng đó cũng chỉ có thể đủ cho bọn họ nhìn thấy mơ hồ.


Sau khi cẩn thận phân rõ, Tô Bạch phủi tay đứng lên.


- Có một nhóm người đã đi trước chúng ta, bên dưới có dấu chân, nhưng không phải quá rõ ràng, nhưng có thể xác nhận được là trước kia không lâu, số lượng người tương đối nhiều, có lẽ khoảng từ 5 người trở lên, hơn nữa, bọn họ không đi giày vải hoặc dép lê như chúng ta, mà là cùng một loại giày hiện đại.


Gia Thố và hòa thượng liếc nhìn nhau, hòa thượng nói:


- Có lẽ là còn có thính giả khác.


- Hơn nữa bọn họ cũng đã hợp lại.


Tô Bạch tiếp tục phân tích:


- Chúng ta đi chậm một chút, thả chậm bước chân, nếu đã có người đi trước chúng ta, chúng ta cũng vui vẻ để họ đi trước làm người dò đường cho chúng ta.


Hòa thượng khẽ gật đầu, cùng Gia Thố thả chậm bước chân, ba người đi như vậy, càng giống như đi ngắm cảnh du lịch, nhưng cũng chính vì biết phía trước còn có thính giả khác, cho nên cảm xúc không yên cũng giảm đi rất nhiều.


Chẳng qua tiệc vui chóng tàn, một bóng người màu đen xuất hiện ở con đường phía trước, anh ta nằm trên một tảng đá.


Cách từ rất xa, Gia Thố nhắm mắt lại, cảm ứng một chút, sau đó xác nhận:


- Là người chết, hơn nữa vừa mới chết không bao lâu.


Gia Thố có bản lĩnh xác nhận người sống hay chết từ xa, trước đó cũng chính là anh ta từ xa đã nhận định bên trong suối nước nóng không còn người sống. Sau khi có Gia Thố xác nhận, ba người mới tiếp tục đi về phía trước.


Người chết mặc một chiếc áo jacket màu đen, ở ngực có một vết thương rất lớn, to bằng cái bát, giống như bị một móng vuốt móc ra một khối thịt lớn, ở ngực cũng lún xuống, hẳn là bị một kích trí mạng, người đàn ông này khoảng 30 tuổi.


Tô Bạch theo thói quen đưa tay sờ vào túi quần của người chết tìm kiếm một lần, phát hiện túi quần đã bị lật trái, Tô Bạch không khỏi mỉm cười nói:


- Trước khi đồng bọn của anh ta vứt bỏ anh ta, bọn họ đã lấy hết mọi thứ trên người anh ta, không còn sót thứ gì.


- Thật ra, người giết anh ta rất có thể là đồng bạn của anh ta.


Gia Thố kiểm tra vết thương trên người đàn ông rồi nói:


- Vết thương lớn như vậy, nếu như là dị loại sát thương, ít nhất cũng phải là những loài có kích thước lớn như lão hổ hay báo săn kia mới có thể làm được, nhưng là thính giả, ít nhất anh ta có đầy đủ nhạy bén và thủ đoạn để bảo vệ mệnh, nếu như là dị loại có kích thước lớn như thế, hẳn là rất khó có thể hoàn toàn ẩn núp ở đây, khả năng anh ta bị đánh chết ngay ở trước mặt cũng không lớn. Hơn nữa ở đây cũng không có dấu vết vật lộn, nếu như bọn họ đã là đoàn đội, không có khả năng chỉ có mình anh ta chết, những người còn lại, ngay cả dấu vết đánh nhau với dị loại cũng không có xuất hiện.


- Trong đội ngũ của bọn họ nội chiến?


Tô Bạch suy nghĩ rồi nói.


- Bọn họ sẽ không ngu tới mức đó chứ, ở thời điểm này, ở nơi này, không chỉ nội chiến còn tự giết lẫn nhau, rốt cuộc bọn họ đã gặp phải chuyện gì?


- Không thể hoàn toàn dùng lý tính đi phân tích tất cả thính giả, ít nhất bần tăng biết không ít người, cho dù là sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa, làm việc cũng không chút kiêng kỵ, nhưng loại người này cũng không có chết đi.


Lúc này hòa thượng mới lên tiếng, sau đó đưa tay ra khép lại mắt cho người đàn ông, một lần nữa nhìn về phía trước.


- Nếu đội ngũ của đối phương đã nội chiến, có lẽ bây giờ tốc độ của chúng ta nên nhanh hơn một chút.


Tô Bạch khẽ gật đầu, hắn hiểu được ý của hòa thượng, nếu như đội ngũ phía trước giống như bọn họ, coi trọng chú ý và cẩn trọng, như vậy bọn họ đi theo sau, quả thật có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm và phiền phức. Nhưng nếu như đội ngũ phía trước rất hỗn loạn, thậm chí đã xuất hiện nội chiến, đi theo sau họ, cũng chẳng phải là chuyện may mắn gì, có trời mới biết bọn họ sẽ gây ra phiền phức hay tai họa gì.


Ba người tăng tốc đi lên phía trước, thế nhưng đi được một lúc, thế mà lại xuất hiện một cỗ thi thể.


Lần này là thi thể của nữ khoảng 20 tuổi, dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng cũng giống như người đàn ông kia, trước ngực bị móc ra một khối thịt lớn, một kích trí mệnh, trong túi không có gì, trên lỗ tai có bấm lỗ tai, thế nhưng lại không có khuyên tai hay trang sức gì, không biết là bị lấy đi hay là trước khi vào thế giới chuyện xưa, tự mình tháo ra.


Tô Bạch kiểm tra thi thể một lần, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư:


- Có chút gì đó không đúng.


Hòa thượng gật đầu:


- Qủa thực có chút không đúng, có chút nói không thông.


- Nếu như là nội chiến, liên tục hai lần giết người trong đội ngũ, đem thi thể nhét ở đây, có chút kỳ lạ.


Gia Thố bổ sung.


- Đây là nội chiến chứ không phải làm tình, còn muốn Mai Khai Nhị Đô (Hoa mai nở hai lần) hoặc là một đêm bốn, năm lần gì đó, chẳng lẽ không làm một lần rồi chấm dứt được hay sao. Đây là thi thể thứ hai, tôi thậm chí có một loại dự cảm, có lẽ phía trước còn có thi thể thứ ba.


Tô Bạch sờ cằm mình, sau đó ngồi xổm xuống, thậm chí là nằm trên đất, bắt đầu tìm kiếm dấu vết trên mặt đất.


Hòa thượng không có quấy rầy Tô Bạch mà chính là kiểm tra thi thể.


Gia Thố đứng nguyên tại chỗ nhìn xung quanh, giống như đang tiến hành cảnh giới.


Cuối cùng, Tô Bạch giống như đã phát hiện ra điều gì đó, đi đến chỗ hòa thượng và Gia Thố, ở trên phương diện đối phó với sự kiện linh dị, hòa thượng và Gia Thố là nhân sĩ chuyên nghiệp, còn việc phát hiện và quan sát ra các chi tiết nhỏ là điều Tô Bạch am hiểu, dù sao trước đó hắn cũng là sát nhân, tham gia câu lạc bộ giết người, hắn đã trải qua nhiều lần thực tế.


Chương 116

Bình Luận (0)
Comment