Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 117 - Chương 117 Đánh Tráo

Chương 117

Đánh Tráo


“Các người nhìn xem, chỗ người phụ nữ này chết, ở phía sau và phía trước, số lượng và dấu chân không có gì thay đổi, không có gia tăng, không có giảm bớt, thậm chí tôi còn mơ hồ nhớ rõ được tình trạng dấu chân trước và sau của thi thể nam, thậm chí là bao gồm đến nơi này, dấu chân không có phát sinh thay đổi, nếu như nói một nam một nữ này đi loại giày đế mềm, không để lại dấu vết quá mức rõ ràng, điều này còn có thể giải thích được, thế nhưng trước đó tôi đã cố ý lưu ý, người đàn ông kia đi loại giày chuyên dụng để leo núi, đế của nó là đế đinh, còn trên chân người phụ nữ là một đôi ủng da cho nữ, đế giày rất nhọn, lúc bọn họ đi lại trên mặt đất xốp, không có khả năng không lưu lại dấu vết.”


Nói đến đây, Tô Bạch vô thức mím môi.


- Nói cái nhìn của cậu ra đi.


Hòa thượng lên tiếng.


Tô Bạch cười nói:


- Đội ngũ đi trước chúng ta, có lẽ bọn họ không phải gặp nội chiến, thậm chí trong đầu tôi còn có một loại suy đoán, khả năng chính bọn họ cũng không biết, trong đội ngũ của bọn họ, đã có hai đồng bạn…Tử vong rồi!


- Ý của cậu là trong đội ngũ phía trước, có thứ gì đó lén giết người trong đội ngũ đó, còn biến thành hình dạng của bọn họ, lẫn vào bên trong bọn họ?


Hòa thượng hỏi.


- Có lẽ chính là như thế.


Gia Thố có chút lo lắng nói:


- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Đi lên nhắc nhở bọn họ? Những thứ quỷ quái kia đã dùng loại thủ đoạn này, hẳn là vì cảm thấy chính diện không một hơi không ăn xong đội người kia, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, đội người kia sẽ không giải thích được, toàn quân bị diệt.


Hòa thượng đồng ý với lời của Gia Thố:


- Nếu những thứ quỷ vật đã xuất hiện ở bên trong hang động, sau khi nó đối phó xong đám người kia, khó tránh khỏi việc ra tay với chúng ta. Nếu như đội người kia cứ thế không giải thích được tử vong. Đối với chúng ta mà nói, đây cũng là loại quan hệ môi hở răng lạnh, sớm muộn gì mũi nhọn cũng hướng về phía chúng ta, có lẽ bọn họ cách chúng ta không quá xa, chúng ta nhanh thêm một chút đuổi theo, không bao lâu có thể đuổi kịp bọn họ, chúng ta cũng không cần bọn họ cảm ơn gì đó, chỉ cần bọn họ chết muộn hoặc là chết chậm một chút, cũng là một chuyện có lợi cho chúng ta.


- Đừng quá nóng vội.


Lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ âm tình bất định, nói:


- Chúng ta đừng vội qua quản chuyện của đội ngũ khác.


- Đầu tiên, có phải chúng ta nên xác định trước một chút, trong đội ngũ của chúng ta có ai bị đánh tráo rồi hay không?


……..


Trên mặt đất xốp, hòa thượng ngồi xổm bên cạnh thi thể người đàn ông, ngón tay anh ta vuốt nhẹ lên cánh tay của thi thể nam, nơi này dường như có một cái bớt giống kinh văn, cái này xuất hiện rất quỷ dị, rất không bình thường, bởi vì đó không phải là hình xăm, hình xăm không có đường vân rõ ràng như thế, thế nhưng nếu như đây thật sự là bớt, vậy người này, so với phật sống chuyển thế còn Bug hơn, là dạng Phật gì sau chuyển thế còn có thể để lại đường vân Phật lý trên thân thể?


Chỉ là, đường vân Phật lý này có chút khó có thể lý giải được, nó giống như ẩn chưa rất nhiều đạo lý, nhưng lại giống như cách một tầng sa, khiến cho hòa thượng rất khó có thể lập tức hiểu rõ, nhưng đối với hòa thượng mà nói, loại vật này thật giống như con nghiện gặp ma túy, hòa thượng trầm mê một cách tự nhiên vào nó.


Cuối cùng, hòa thượng giống như nghĩ ra được thứ gì đó, đường vân Phật lý này cũng không phải ở cận đại, thậm chí có thể từ ngàn năm trước, vào thời điểm đó, sau khi văn hóa Phật giáo tiến vào lãnh thổ nhà Hán, còn chưa được hoàn toàn chuyển hóa sang bản thích hợp cho người Hán đọc, cho nên nó mang theo một hơi thở nguyên thủy, cũng chính vì lẽ đó, hòa thượng đã quen tiếp nhận văn hóa Phật giáo Trung Nguyên mới cảm thấy đường vân này có chút hiếm thấy.


Trong giây lát, bỗng nhiên hòa thượng ý thức được thời gian trầm tư của mình quá dài, để Tô Bạch và Gia Thố ở đây chờ chính mình, hòa thượng có chút ngượng ngùng, vẫn nên vẽ lại trước để sau này nghiên cứu sau, hoặc là trực tiếp lột bỏ lớp da này cho dễ dàng hơn, dù sao trên phương diện này, hòa thượng luôn không câu nệ tiểu tiết.


Thế nhưng, đúng lúc này, hòa thượng bỗng nhiên phát hiện bên cạnh mình không có ai, không biết Gia Thố và Tô Bạch đã đi nơi nào, chỉ còn mình anh ta lẻ loi trơ trọi ngồi cạnh thi thể người đàn ông, đồng thời, đường vân Phật lý trên cánh tay người đàn ông bắt đầu nhạt dần, thậm chí sau cùng còn hoàn toàn biến mất.


Hòa thượng hít một hơi thật sâu, đứng lên.


Hòa thượng biết, mình bị mắt lừa rồi.


………..


Ở vị trí cổ của thi thể nữ có hình xăm giống như đồ đằng, hình xăm vẽ động vật, loại động vật rất kỳ lạ, trên thực tế không tồn tại trong hiện thực, nó chỉ tồn tại trong sách cổ của Mật tông, cùng với Thao Thiết Tỳ Hưu trong thần thoại.


Gia Thố nhìn chằm chằm vào hình xăm này, hình xăm này rất thú vị, hẳn là do một cao tăng đắc đạo của Tây Tạng vẽ ra.


Thời gian dần dần trôi qua, Gia Thố nhìn đồ đằng này, sau lưng anh ta cũng bắt đầu có một làn khói đen đang ngưng tụ, giống như anh ta và mãnh thú trong đó đang cùng nhau đạp mây, Gia Thố đang lĩnh hội và cảm ngộ.


Cuối cùng, giống như nghĩ tới điều gì, Gia Thố lập tức thanh tỉnh, anh ta không biết mình trầm mê cảm ngộ đồ đằng này trong bao lâu, nhưng có thể nghĩ tới hẳn là thời gian rất dài, nhưng vì sao hai người đồng đội bên cạnh anh ta lại không nhắc nhở?


Chẳng lẽ là do bọn họ ngượng ngùng?


Nhưng hai người bọn họ cũng không phải loại người thẹn thùng.


Gia Thố ngẩng đầu, ánh mắt ngưng tụ.


Làm sao lại chỉ còn lại một mình?


……….


- Đầu tiên, có phải chúng ta nên xác định trước một chút, trong đội ngũ của chúng ta có ai bị đánh tráo rồi hay không?


Sau khi Tô Bạch nói xong câu đó, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Gia Thố và hòa thượng.


Hòa thượng khẽ gật đầu:


- Qủa đúng là như thế, bần tăng đồng ý.


Gia Thố:


- Cái này có tính là cưỡng chế tạo ra nội chiến không?


- Chỉ là để an toàn, chúng ta có thể xem thường đội ngũ kia, bọn họ có thể là những kẻ nhược trí, có thể bọn họ sơ ý, có thể cấp bậc bọn họ quá thấp, có thể bọn họ kém quá xa chúng ta, cho nên chính vì bởi nhiều khả năng như thế, mới đưa đến việc đội ngũ của bọn họ bị đánh tráo hai người, nhưng bọn họ lại chẳng hay biết gì.


- Chẳng qua, nếu như đổi lại mạch suy nghĩ thì sao?


- Đội ngũ ở phía trước không ngốc, có lẽ bọn họ không thông minh như chúng ta, thế nhưng bọn họ không phát hiện đồng đội bị đánh tráo, điều này có khả năng là do năng lực người ngụy trang quá đáng sợ, đã đủ…Lấy giả để đánh tráo.


Tô Bạch vừa nói vừa quan sát phản ứng của hòa thượng và Gia Thố.


- Vậy chúng ta nên làm như nào để kiểm tra?


Gia Thố chỉ vào chính mình:


- Nói thật lòng? Hay là thể hiện ra năng lực của chính mình?


Tô Bạch lắc đầu:


- Đây chỉ là suy đoán của tôi, có lẽ những thứ đồ chơi quỷ quái kia cũng không có nhiều như thế, hơn nữa, lực chú ý của nó hẳn là tập trung lên đám người phía trước kia, tạm thời còn không để ý đến chúng ta. Hơn nữa, chúng ta chỉ có ba người, muốn có thể không một tiếng động đánh tráo, độ khó cũng quá lớn, nếu như đối phương thật sự có năng lực này, sớm có thể cứng đối cứng mà không phải đánh lén, cũng không cần thiết phải che giấu.


Chương 117

Bình Luận (0)
Comment