Chương 118
Chết Khuất Như Thế
“Không sai.”
Hòa thượng gật đầu tán thành.
Gia Thố khẽ gật đầu:
- Hoàn toàn chính xác.
- Cho nên, hiện tại chúng ta vẫn nên tiếp tục đi về phía trước, đuổi lên hàng ngũ phía trước, ít nhất chúng ta cũng biết hai người trong đội ngũ này bị đánh tráo, như thế chúng ta có thể kéo được hai kẻ giả mạo này ra trước, một khi thứ đồ chơi giả thần giả quỷ này lộ ra ngoài ánh sáng, khăn che mặt của bọn chúng bị xé đi, bọn chúng không còn đáng sợ như thế nữa.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, đồng thời rõ ràng tăng nhanh tốc độ, đi tới đi tới, đi rất nhanh, ở trước mặt bọn họ lại xuất hiện một thi thể.
Gia Thố nhắm mắt lại xác định:
- Vừa mới tắt thở.
Hòa thượng chắp tay lại trước ngực, niệm một câu kinh phật:
- A di đà phật.
Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Sau đó, hòa thượng và Gia Thố đều bất động.
Khóe miệng Tô Bạch cười như không cười, trong nháy mắt, ba người đều ăn ý không nhúc nhích, hai mắt Tô Bạch nhắm nghiền, thân thể hắn bắt đầu trở nên gầy gò, trực tiếp biến thành trạng thái cương thi.
Gia Thố và hòa thượng cứ như thế nhìn Tô Bạch.
- Lần này tôi luôn cảm thấy có gì đó khác thường, cho nên tôi cứ như thế đi qua, hòa thượng, không phải lúc trước anh đã nói, cương thi không nằm trong ngũ hành, không vào luân hồi, thần ghét quỷ ghét, coi như tôi có tấm bùa hộ thân.
Tô Bạch vừa nói xong liền bắt đầu chạy về hướng thi thể kia, đúng thế, là chạy tới.
Gia Thố và hòa thượng cũng chạy theo.
Thế nhưng, trong quá trình chạy, Tô Bạch vẫn luôn nhắm mắt lại, thậm chí lúc đi ngang qua thi thể thứ ba, hắn căn bản không có mở mắt ra nhìn một chút, cũng không chú ý đến xung quanh, cứ như thế lấy trạng thái cương thi không ngừng chạy đi.
Gia Thố và hòa thượng đứng lại bên cạnh thi thể thứ ba, không có tiếp tục đi lên một bước, mà cứ lẳng lặng nhìn Tô Bạch chạy càng lúc càng xa khỏi tầm mắt của bọn họ.
Ngay sau đó, hai người liếc nhìn nhau, bọn họ đều thấy gương mặt của đối phương tan biến.
…..
Sau khi chạy được một đoạn, vì tiết kiệm sức lực của mình, Tô Bạch khôi phục lại trạng thái ban đầu, hắn ngồi xuống một tảng đá, phía trước là một khoảng không đen thui không nhìn thấy đường, phía sau càng là nơi không thể tùy tiện trở về.
Hai tên gia hỏa giả mạo, gần như giống Gia Thố và hòa thượng như đúc, bọn họ bắt chước quá giống, đủ để đánh tráo, Tô Bạch cũng không có phát hiện ra sơ hở gì.
Nhưng có đôi khi trong rất nhiều chuyện cũng không cần xuất phát từ chi tiết nhỏ mà có thể đi từ cảm giác.
Bởi vì Tô Bạch phát giác ra được, sau khi đi qua thi thể người đàn ông, hòa thượng trở nên trầm mặc hơn nhiều, tuy hòa thượng vẫn nói, vẫn giao lưu, tuy câu trả lời vẫn phù hợp với tính tình của hòa thượng, nhưng Tô Bạch luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Thứ thiếu này, nếu như đổi thành hòa thượng và Gia Thố, có thể bọn họ không hiểu, nhưng Tô Bạch có thể hiểu và cảm nhận được, đó chính là…IQ.
Bởi vì từ lúc đi vào thế giới chuyện xưa này, thậm chí là lần đầu tiên gặp mặt hòa thượng ở Tây Tạng, đồng thời từ lúc cùng hòa thượng hoàn thành nhiệm vụ đến nay, Tô Bạch vẫn luôn ở trong trạng thái rất nhẹ nhõm, bởi vì mọi thứ, hòa thượng đều tính toán rất kỹ, đều an bài tốt, chính hắn chỉ cần đi cùng là được. Hiển nhiên, Gia Thố cũng chính là loại người này, lời nói không quá nhiều, nhưng phong cách hành sự rất dứt khoát lưu loát, rất giống hòa thượng.
Đây là một thế giới chuyện xưa hết sức cổ quái, cho nên trước đó, Tô Bạch liền cười nói chính mình lần này có thể đi ôm hai bắp đùi. Trên thực tế, quả thật hắn đã làm như vậy, từ khi đi vào thế giới chuyện xưa đến nay, chính hắn ngoại trừ lỡ tay giết chết một người bình thường, trên cơ bản đều không làm gì, đều là do hòa thượng và Gia Thố đi phía trước.
Giống như một tổ đội chơi loại trò chơi chiến đấu, có hai đồng đội thần cấp chống đỡ cục diện, chính mình có thể nhẹ nhàng đi đánh xì dầu (đi ăn theo đám đông cho có khí thế chứ thực ra không giúp được gì cả), sau cùng chiến thắng được chia kinh nghiệm. Trước đó, Tô Bạch luôn có loại cảm giác này, chính bản thân hắn cũng cảm thấy ngoại trừ gặp phải cục diện không thể không chém giết, nếu không có lẽ chính hắn không cần đi làm chuyện gì.
Nhưng sau khi vào hang động, từ khi gặp thi thể đầu tiên của người đàn ông, Tô Bạch bỗng nhiên có cảm giác bầu không khí ở trong đội ngũ có gì đó không đúng. Khi đó hắn còn chưa có hoàn toàn phát hiện ra, chờ đến khi đi qua thi thể người phụ nữ, loại cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn, đồng thời cuối cùng cũng bị Tô Bạch bắt được.
Từ khi nào, trong đội ngũ này, nhân vật đi trước, tiến hành phân tích tình huống lại biến thành hắn rồi?
Hơn nữa vị trí của thi thể người đàn ông và thi thể người phụ nữ là hai điểm mấu chốt, ở hai vị trí này, hòa thượng và Gia Thố trong đội ngũ của hắn phát sinh biến hóa, đội ngũ đi phía trước cũng ở vị trí này đã chết hai người.
Chính vì lẽ đó, lúc đối mặt với thi thể thứ ba, trong lòng Tô Bạch hiểu rõ, đây chính là điểm mấu chốt thứ ba, cho nên hắn trực tiếp lấy trạng thái cương thi xông tới, không dừng lại, không nghỉ lại, chạy vọt qua.
Sau đó Tô Bạch thành công, Gia Thố và hòa thượng còn không có đuổi theo, điều này cũng đã chứng thực suy đoán lúc trước của Tô Bạch.
Tô Bạch bỗng nhiên cười tự giễu, chính mình quả thật thú vị, đi đánh xì dầu thế mà còn nắm được ưu thế, nếu như đối phương lựa chọn người đầu tiên đánh tráo là hắn, chuyện hòa thượng và Gia Thố có phát hiện ra hay không còn là điều khó nói, dù sao trong thế giới chuyện xưa lần này, bọn họ vẫn luôn đi tiên phong, đồng đội phía sau tiếp tục đi đánh xì dầu, bọn họ sẽ rất khó phát hiện ra thứ gì đó không đúng.
Đúng lúc này, Tô Bạch cảm giác lòng bàn tay hắn có chút dính dính, Tô Bạch lập tức đứng lên, nhìn về phía tảng đá mà hắn đang ngồi lên, Tô Bạch sờ soạng một lúc, từ trong không gian tối đen, hắn thế mà sờ được một thứ đồ lông xù, không giống như lông của động vật, càng giống…Đầu người!
Tô Bạch mím môi, hai tay dùng sức giữ lấy vật kia, kéo ra ngoài.
Một thi thể gần như hoàn toàn vặn vẹo từ trong khe đá bị Tô Bạch kéo ra ngoài, trước đó máu tươi của thi thể bắn tung tóe lên tảng đá, cho nên khi lòng bàn tay Tô Bạch đặt lên tảng đá mới cảm thấy dính dính.
Đây là.
Thi thể thứ tư, cũng là điểm mấu chốt thứ tư.
Tô Bạch đã ngồi rất lâu ở chỗ này.
Tô Bạch vỗ vào trán mình, có loại cảm giác nội thương nặng.
- Con mẹ nó, anh có thể đừng chết khuất như thế không?
…..
Cỗ thi thể này không giống với những thi thể trước đó, thi thể này bị chết thê thảm hơn nhiều. Trước ngực mấy thi thể kia đều bị khoét một miếng thịt lớn, nhưng thi thể này càng giống như bị vặn nát, có lẽ xương cốt đều bị gãy vụn.
Tô Bạch giết qua không ít người, hắn miễn cưỡng có thể xem như là nửa đao phủ, nhưng khi nhìn thấy tử trạng này, Tô Bạch không nhịn được có chút cảm giác da đầu tê dại, rốt cuộc người anh em này đã làm gì mới khiến anh ta bị đối xử khác biệt như thế?
Tô Bạch không giống với hòa thượng, từ sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa này, hòa thượng giống như sinh ra hứng thú với thi thể, mỗi một thi thể, hòa thượng đều kiểm tra một lần, còn Tô Bạch, hắn không nguyện ý ở nơi tối tăm này đi tìm tòi một thi thể chết thảm như thế, cho nên Tô Bạch lùi về sau mấy bước, chuẩn bị rời đi, thế nhưng phía sau lưng hắn đột nhiên chạm đến một tầng màng mỏng trong suốt.