Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 119 - Chương 119 Xúc Tu

Chương 119

Xúc Tu


Tô Bạch quay người vươn tay ra, một vách ngăn vô hình xuất hiện, ngăn cản hai tay Tô Bạch.


Ngay sau đó, Tô Bạch cảm giác đất dưới chân mình càng ngày càng xốp xuống, cái này giống như trên đường bê tông trải nhựa, vào ngày hè nhựa đường chảy ra, thậm chí loại cục diện này dần dần trở nên rõ ràng hơn, bởi vì hai chân của Tô Bạch đã trực tiếp lún vào trong đất đen.


Tô Bạch chống hai tay xuống đất, dự định dùng sức rút chân mình ra, nhưng lúc bàn tay Tô Bạch đặt lên mặt đất, một lực hút truyền đến, bàn tay hắn vậy mà trực tiếp chui vào trong đất đen.


Bây giờ thật đúng là không có biện pháp nào, hai chân hai tay hắn đều ở trong đất, hơn nữa còn không thế rút ra, khiến Tô Bạch cảm thấy nghẹn khuất, đến cuối cùng chỉ còn có mình đầu hắn ở ngoài, Tô Bạch không thể không hít sâu một hơi.


Cả người trên dưới đều dính dính, đây là loại cảm giác tuyệt vọng khi bị chôn sống, đối với người bình thường mà nói, loại tư vị chậm rãi bị chôn sống đủ để khiến cho con người ta sụp đổ, Tô Bạch không có sụp đổ, nhưng hắn cũng không có khá hơn chút nào. Trong lúc nhất thời, có rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu hắn, thế nhưng ngay lúc Tô Bạch còn chưa nghĩ cụ thể ra một chuyện gì, hai chân hắn bị hút xuống, phía người trầm xuống, ngay sau đó cả người hắn rơi xuống.


Dưới lòng đất rõ ràng đều là nồng đậm máu tươi, giống như một con suối nhỏ, nhưng rõ ràng tốc độ chảy của máu tươi chảy siết hơn dòng suối nhỏ, đồng thời giữa huyết sắc của dòng suối nhỏ và đất đen phía trên có một tường kép cao khoảng 2 mét.


Tô Bạch ngẩng đầu lên phát hiện, đất đen cũng không phải treo lơ lửng giữa trời, dưới lớp đất đen có từng tầng từng tầng giống như hệ thống mạch máu trên cơ thể, đỏ tươi, sinh trưởng giống như nấm, sau đó nâng đất đen lên.


Mặc dù máu tươi dưới chân hắn tản ra mùi hôi thối nồng đậm, giống như một món ăn đã để không biết bao nhiêu năm, trở nên biến chất, nhưng loại cảm giác sống sót sau tai nạn vẫn khiến cho Tô Bạch cảm giác đầu óc của mình bỗng nhiên có chút thiếu dưỡng khí.


- Phù!


“Dòng sông máu” này không quá sâu, chỉ khoảng nửa mét nhưng chính xác là một dòng sông máu. Chỉ lả bỗng nhiên ở đó xuất hiện một vòng xoáy, ngay sau đó một xúc tu trực tiếp đâm đến, mục tiêu của nó rất rõ ràng, chính là ngực Tô Bạch.


Xúc tu này có tốc độ quá nhanh, giống như đạn bắn, đừng nói hiện tại Tô Bạch có chút vô lực sống sót sau tai nạn, ngay cả khi ở trạng thái tốt nhất, có lẽ hắn cũng không tránh nổi.


- Phập!


Ngực Tô Bạch bị xúc tu đâm xuyên qua, cả người bị nhấc lên.


Đau, đau quá…


Loại đau nhức này, cảm giác giống như tê tâm liệt phế, bởi vì đây thật sự là tê tâm liệt phế, Tô Bạch thiếu chút nữa đã bất tỉnh nhân sự, nhưng bản năng cầu sinh vẫn khiến cho hắn ép buộc chính mình tiếp tục duy trì thanh tỉnh.


Xúc tu đâm xuyên thủng ngực Tô Bạch, nhưng Tô Bạch không có chết, điểm này, xúc tu có thể cảm nhận được, sau đó…Dường như chính xúc tu cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao mục tiêu của mình không chết?


Lấy thể chất của Tô Bạch mà nói, dạng bị đâm xuyên này, dĩ nhiên gây ra thương tổn lớn, nhưng muốn hắn trực tiếp mất mạng như người bình thường, vậy thì quá coi thường thể chất Vampire của Tô Bạch rồi.


Nhưng nếu tiếp tục như thế cũng không ổn, hơn nữa vì muốn tiến thêm một bước xác nhận rốt cuộc Tô Bạch có chết hay không, xúc tua bắt đầu trên dưới đong đưa, Tô Bạch lúc thì bị đập vào trong dòng sông máu, lúc thì bị đập lên đất đen ở trên, giống như trống lúc lắc, không ngừng bị đánh lên trên lại đánh xuống dưới.


- Mẹ nó…


Tô Bạch chỉ có thể phát một câu chửi này, ngay sau đó đầu hắn bị đập mạnh vào trong nước, tiếp theo lại được nâng lên, thân thể ngã xuống đất đen, nhưng trên xúc tu hẳn là có gai ngược, sau khi xuyên thủng ngực Tô Bạch, nó đảo ngược ôm lấy thân thể Tô Bạch, khiến cho Tô Bạch không có cách nào tránh thoát, hơn nữa dưới sự va chạm kịch liệt như thế, Tô Bạch cũng không có cách nào tránh thoát.


Thế nhưng, Vampire không phải là không thể chết, cấp bậc Vampire của Tô Bạch cũng không cao, không đạt được cấp bậc như Vampire chân chính, cho nên dưới tình huống liên tục bị tổn thương, Tô Bạch cảm thấy độ linh hoạt của cơ thể hắn đang dần dần biến mất, cảm giác đói bụng đã lan ra toàn thân, chính mình thật sự phải chết, thật sự phải chết, bởi vì ngay lúc này, hắn không có huyết châu để khôi phục, bị động không ngừng nhận lấy thương tổn, Tô Bạch căn bản không nhịn được bao lâu.


Cuối cùng, ánh mắt Tô Bạch rơi vào trong dòng sông máu, máu tươi này tản ra mùi hôi thối nồng đậm, đối với Vampire như Tô Bạch mà nói, hoàn toàn chỉ có cảm giác buồn nôn, căn bản không phải thức ăn, chỉ là dưới tình huống này, Tô Bạch cũng không có lựa chọn nào khác.


Lúc lại một lần nữa bị xúc tu ném vào trong nước, Tô Bạch há miệng, bắt đầu uống máu trong sông.


Lần lượt bị ném xuống nước, lần lượt điên cuồng uống.


Tô Bạch không biết uống máu tươi của nơi này có hiệu quả hay không, nhưng ít nhất…Hắn còn sống, đúng vậy, hắn chưa có chết.


Nhưng bị đập qua đập lại như thế, chính bản thân Tô Bạch cũng có thể cảm nhận được xương cốt của hắn sắp không chống đỡ được, rất nhiều chỗ đã gãy xương.


Không phải ngươi muốn giết ta sao, vậy ta liền chết đi…


Lồng ngực của Tô Bạch phát ra tiếng gầm giận dữ, thân thể hắn chuyển sang trạng thái Vampire, trái tim ngừng đập, sự sống trên người hoàn toàn mất đi, sau đó chính hắn cũng không nhúc nhích.


Vào giây phút này, xúc tu cũng dừng lại động tác điên cuồng trước đó.


Giống như đối với xúc tu này mà nói, việc cuối cùng mục tiêu cũng chết đi cũng khiến cho nó thở dài nhẹ nhõm, sau đó Tô Bạch cứ thế bị trói, di chuyển theo xúc tu.


Loại cảm giác này không khác gì đi theo dạo phố, chỉ là thiếu người xem, nhưng rất nhanh người xem liền tới.


Xúc tu kéo lấy Tô Bạch đi đến một góc rẽ của dòng suối nhỏ, nơi đó có một bệ đá, sau đó xúc tu hất lên, Tô Bạch nặng nề bị ném lên bệ đá, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, mặt hắn hướng xuống dưới, vết thương trên người Tô Bạch cũng bắt đầu chậm rãi khép lại.


Xúc tu co lại về trong dòng sông máu, từ góc độ này nhìn lại, nó không giống như xúc tu của động vật, càng có chút giống như rễ cây.


Lúc này, xung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng kèn, tiếng kèn hân hoan, giống như chuẩn bị đi đón dâu, loại tiếng kèn này, nói thật, vẫn là lúc Tô Bạch còn nhỏ có nghe qua, hơn 10 năm gần đây, hắn không có nghe lại.


Một người đàn ông cưỡi một con ngựa mặc bộ quần áo màu đỏ, dưới sự chen chúc của rất nhiều người, chậm rãi đi đến, có 7 – 8 người đang thổi kèn, rất chói tai, nhưng cũng mang theo một loại nhịp điệu, chẳng qua sắc mặt của những người này đều trắng bệch đến mức dọa người, bên quai hàm còn có màu đỏ rực rỡ, khiến cho Tô Bạch liên tưởng đến đám người giấy trong thế giới chuyện xưa thứ hai mà hắn nhìn thấy, bọn họ gần như là phiên bản khác của người giấy.


Người đàn ông cưỡi ngựa mặc trang phục màu đỏ được người giấy nâng đi, cũng không phải anh ta tự đi, bởi vì con ngựa kia hoàn toàn bằng giấy, khung xương là trúc, không phải là ngựa thật.


Về phần người đàn ông kia, so với những người thổi kèn và con ngựa, anh ta có thêm mấy phần sinh khí, anh ta không phải là người giấy, nhưng hình như cũng không phải là người, bởi vì gương mặt anh ta đều là huyết nhục mơ hồ, trên mặt anh ta không có da, hai con ngươi ẩn trong huyết nhục, bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên biến mất, cảnh tượng vô cùng quỷ dị, quần áo trên người anh ta là màu đỏ, nhìn ra được rất cổ xưa, chắp vá lên người, góp nhặt nên không khí vui mừng.


Đây là một đội ngũ kỳ quái, sự xuất hiện của bọn họ khiến cho nhiệt độ của nơi này nhanh chóng giảm xuống.


Chương 119

Bình Luận (0)
Comment