Chương 120
Bị Ghét Bỏ
Mấy người thổi kèn tới, dìu Tô Bạch đứng lên, hoặc nói đúng hơn là nâng lên, Tô Bạch không có phản kháng, lúc này thân thể hắn còn đang ở trong giai đoạn khôi phục, nhưng ánh mắt hắn hơi mở, cũng không phải là hoàn toàn nhắm mắt giả chết, dĩ nhiên loại hơi mở mắt này thật ra càng giống với trạng thái của người chết.
Mấy người này đưa Tô Bạch đến trước mặt người đàn ông cưỡi ngựa, người đàn ông không ngừng ở trên ngựa lắc lư, loại tâm trạng vui vẻ kia không có lời nào có thể miêu tả được, tuy anh ta không có mặt, thế nhưng cảm xúc càng thể hiện ra mãnh liệt hơn.
Sau đó người đàn ông vẫy tay, mấy người nâng Tô Bạch đến gần người đàn ông hơn, tay của anh ta bắt đầu sờ soạng trên mặt Tô Bạch, giống như đang nhìn một bộ quần áo.
Đúng thế, một bộ quần áo.
Tô Bạch cứ thế nhìn người đàn ông không ngừng sờ lên mặt mình, đồng thời trong lòng hắn âm thầm tính toán tốc độ khôi phục thương thế và sức lực còn lại của hắn, phải chăng nếu hắn đổi sang trạng thái vampire, hắn có thể giết chết tất cả đám người trước mặt này không, chỉ là người đàn ông trước mặt sâu cạn thế nào, Tô Bạch không rõ ràng, cho nên tạm thời hắn còn không có hành động thiếu suy nghĩ.
Người đàn ông sờ mặt Tô Bạch, cảm xúc của anh ta dường như càng ngày càng đi xuống, tâm trạng anh ta sa sút, trực tiếp ảnh hưởng đến hào hứng của những người thổi kèn xung quanh, đến cuối cùng, tiếng kèn trở nên trầm thấp đến mức như đang nghẹn ngào.
Sau cùng người đàn ông xua tay với Tô Bạch, ra hiệu cho người của mình đưa Tô Bạch rời đi, vẻ mặt “ghét bỏ” được thể hiện ra vô cùng rõ ràng.
Lúc này, trước ngực Tô Bạch không khỏi một đợt chập trùng rất nhỏ.
Anh ta thế mà,
Ghét bỏ hắn xấu?
…..
Tô Bạch bị ghét bỏ, hiển nhiên người đàn ông không hài lòng với tấm da người của Tô Bạch, thậm chí ngay cả hào hứng lấy xuống dán lên mặt mình cũng không có, trực tiếp phất tay cho thủ hạ một lần nữa ném Tô Bạch xuống dòng sông máu, từ nơi nào thì về nơi đó đi, ngược lại, đối với Tô Bạch mà nói, đây là một loại giải thoát.
“Bịch!”
Một lần nữa rơi vào dòng sông máu, Tô Bạch vẫn duy trì trạng thái Vampire, không có nhịp tim, không có nhiệt độ, ở trên bệ đá, người đàn ông cưỡi ngựa được người giấy chuẩn bị đưa đi.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu chói tai bỗng nhiên vang lên, giống như là tiếng khóc than, rất cấp thiết, giống như tiếng oán phụ nơi khuê phòng đói khát đến mức không có cách nào kiềm chế, vội vàng, cấp thiết, khát vọng!
Người đàn ông khẩn trương quay đầu lại, sau đó vô thức sờ lên mặt mình, hình như anh ta muốn đi gặp người rất quan trọng, nhưng anh ta còn chưa tìm được lớp da người mà mình thích, hiện tại vẫn “không có mặt mũi gặp người”, cho nên vô thức bắt đầu trở nên hoảng loạn, lúc này những hạ nhân đang thổi kèn bên cạnh người đàn ông đều bị dọa cho mềm nhũn, thậm chí cánh tay chân đều bắt đầu muốn rời khỏi thân thể, hiển nhiên không chỉ riêng người đàn ông sợ hãi mà ngay cả những người giấy đều sợ sệt người này đến tận xương tủy.
Người đàn ông lại một lần nữa vẫy tay, trong miệng phát ra tiếng ma sát chói tai để thủ hạ của mình kéo thi thể kia về. Tuy anh ta không thích loại hình tiểu bạch kiểm, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào khác, mấy tấm da người trước đó, anh ta lại càng không thích, hơn nữa còn có cả nữ, nếu như anh ta dán một da mặt nữ lên, đi ra ngoài gặp người kia, kết quả tuyệt đối vô cùng thê thảm.
Tô Bạch rơi vào dòng sông máu, xúc tu kia nhanh chóng lại giữ lấy hắn, ném hắn lên trên đất đen, sau đó đầu hắn giống như trồng cây chuối trên đất đen, nấm trên đất đen bắt đầu sinh trưởng, chủ động ngọ nguậy đưa Tô Bạch lên.
Tô Bạch rốt cuộc biết những người kia chết như thế nào, bọn họ đều ở vị trí đặc biệt hoặc nói đúng hơn là tọa độ không gian đặc biệt bị đất đen kéo xuống, vết thương ở ngực bọn họ là bị xúc tu này làm ra. Lúc thân thể Tô Bạch lại một lần nữa ở trong đất, hắn cũng không cảm thấy dơ bẩn, bởi vì lúc này đang có vô số vi sinh vật dọn dẹp thân thể dơ bẩn cho hắn, thậm chí ngay cả máu dính trên người hắn cũng không còn, cả người hắn còn sạch sẽ hơn cả khi tắm rửa xong được người hầu lau sạch.
Thế nhưng, lúc Tô Bạch vừa mới lên mặt đất, hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai chân của hắn bị thứ gì đó kéo lại, ngay lập tức một cỗ lực đạo từ dưới đất truyền đến, lúc này Tô Bạch há to miệng hít sâu một hơi, sau đó lại một lần nữa chui vào trong đất đen.
Rất nhanh, Tô Bạch lại bị bên dưới “nhổ” ra, vẫn là xúc tu kia, nhưng lần này Tô Bạch đã quan sát rất cẩn thận, hắn nhìn thấy trên xúc tu kia có loại rêu xanh, trước đó Tô Bạch đã cảm thấy xúc tu này không giống như động vật, càng giống như rễ sợi của cây cổ thụ, bây giờ nhìn lại, quả đúng là như thế.
Mấy người giấy đứng trên bệ đá, ném thứ gì đó màu xanh lam vào trong dòng sông máu, ngay sau đó, xúc tu này mới chậm rãi một lần nữa ném Tô Bạch lên bệ đá, người giấy nâng Tô Bạch lên, người đàn ông kia đang thúc giục người phía dưới tranh thủ thời gian mang hắn lên.
Từ bệ đá nhìn xuống dưới là một sườn dốc, hơn nữa còn có dấu vết con người điêu tạc, xuống thêm chút nữa, Tô Bạch thậm chí còn nhìn thấy thôn xóm, thế nhưng những thôn xóm này đều đã lâu không thấy ánh nắng, hơn nữa còn xây dựng từ đá, rất cổ xưa, đồng thời bên trong đó cũng không có dáng vẻ giống như có người ở, càng có vẻ như mang ý nghĩa tượng trưng.
Một chiếc kiệu hoa xuất hiện ở phía trước, người đàn ông không có mặt đi vào trong kiệu hoa, sau đó mấy người giấy nâng Tô Bạch đi vào, ngay sau đó mấy người giấy này lập tức khiêng kiệu hoa lên, giống như đang vội vàng đi đón dâu. Người đàn ông không mặt ngồi ở trong kiệu hoa để đổi mặt, nguyên liệu dĩ nhiên là từ “thi thể” của Tô Bạch.
Móng tay của người đàn ông kia rất sắc, giống như dao vậy, trước tiên anh ta sờ lên mặt Tô Bạch, giống như đang đo vải trước khi may vá, sau khi chuẩn bị xong, người đàn ông bắt đầu chuẩn bị cắt.
Thời gian dày vò dài như thế, cuối cùng thương thế trên người Tô Bạch đã phục hồi được như cũ, mặc dù thân thể của hắn còn yếu ớt, nhưng người ta chuẩn bị cắt mặt hắn, làm sao hắn còn có thể tiếp tục giả vờ chết?
Một giây sau, người đàn ông bắt đầu dùng móng tay sắc bén đâm vào mặt Tô Bạch, thế nhưng điều khiến cho người đàn ông kia kinh ngạc chính là, móng tay của anh ta không giống như là đâm vào thi thể của người chết, càng giống như là đâm vào trên tảng đá cứng rắn, thậm chí còn phát ra một tiếng vang giòn tan, hai móng tay của anh ta trực tiếp gãy.
Người đàn ông tập trung nhìn lại, trước mắt anh ta đâu phải là thi thể của nhân loại vừa mới chết, đây rõ ràng là một bộ cương thi!
Cương thi này còn lộ ra đôi con ngươi màu xanh lam đang nhìn chằm chằm anh ta.
Trong nháy mắt, mười ngón tay của Tô Bạch nhanh chóng mọc ra 10 móng tay màu đen, mang theo thi độc và hàn độc, sau đó ngay lúc người đàn ông không mặt phát hiện ra sự biến hóa của hắn mà ngây người, trực tiếp ra tay, một tay hắn đâm vào tròng mắt của người đàn ông không mặt, một tay khác đâm vào vị trí cổ người đàn ông không mặt.
“Phập”
“Phập”
Lần này có thể coi như Tô Bạch liều mạng, hắn không biết thực lực người đàn ông không mặt này sâu cạn bao nhiêu, nhưng ở khoảng cách gần như thế, dưới tình huống đánh lén, cho dù người đàn ông không mặt có lợi hại như thế nào đi chăng nữa cũng không chịu nổi.