Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 121 - Chương 121 Thị Tẩm

Chương 121

Thị Tẩm


Trên thực tế, hiệu quả của việc đánh lén vượt qua dự đoán của Tô Bạch, người đàn ông không có mặt này không giống như những gì Tô Bạch tưởng tượng, anh ta thuộc loại hình công tử bột, cảm giác nhìn thì ngon nhưng lại không dùng được.


Hàn độc trực tiếp xâm nhập vào trong đầu người đàn ông không mặt, cả đầu anh ta đều bị kết thành một tầng sương lạnh, Tô Bạch đã khôi phục lại trạng thái trước đó, lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, giày vò lâu như thế, thân thể còn không ngừng bị thương. Nếu như không phải máu ở trong dòng sông kia có chút tác dụng, quả thật hắn đã sớm chết.


Người đàn ông không mặt lẳng lặng ngồi trong kiệu, ngay lúc này, chiếc kiệu hoa chậm rãi được đặt xuống, có lẽ là đã đến nơi.


Tô Bạch ngồi dậy, nhanh chóng cởi quần áo mình ra, quần áo trên người hắn đều là quần áo tìm được trong thôn làng kia, trang phục cổ đại có thể cởi ra một cách dễ dàng, sau đó hắn lấy quần áo đỏ trên người đàn ông không mặt mặc vào, lại tùy ý mặc trang phục của mình lên người anh ta.


Tô Bạch nhanh chóng làm xong tất cả, đối với sự nhanh chí của mình, Tô Bạch cũng có chút ngạc nhiên, quả nhiên khi còn người ta ở lúc nguy cấp, tư duy vượt qua lúc bình thường rất nhiều.


Một người giấy đi đến trước kiệu hoa đợi lệnh.


Tô Bạch hít sâu một hơi, những vải đỏ này đều rất bẩn và cũ kỹ, mang theo mùi ẩm mốc, nhưng Tô Bạch vẫn duy trì một loại bình tĩnh, vén rèm kiệu hoa lên, đi xuống.


Nơi này không còn là loại trống rỗng ở bên ngoài, nó mang tới cảm giác giống như vết nứt của hang động, nhưng phía trên thế mà có dấu vế của nhà, chỉ là do niên đại quá lâu lại thêm quanh năm suốt tháng tầng nham thạch vận động, dẫn đến những phòng ốc này cũng chỉ có thể xem như còn có chút dáng vẻ của nhà, trên thực thế cũng không còn lại bao nhiêu.


Hiện tại Tô Bạch đang ở trong một không gian riêng biệt, phía trước có một chiếc giường làm bằng gỗ, nhưng bởi vì thời gian dài, rất nhiều nơi có dấu hiệu hư hại, thậm chí là sụp xuống, những nơi này đều được dùng đá chất chồng lên nhau, để duy trì dáng vẻ giống giường.


Trên giường là vải rách với đủ loại màu sắc, một tầng lại một tầng, đồng thời ở đầu giường còn có một chiếc đầu lâu, bên trong đầu lâu còn có ngọn lửa xanh thăm thẳm, giống như một chiếc đèn ngủ, khiến cho nơi này càng thêm âm u.


Sau khi hạ kiệu, toàn bộ người giấy đều lui xuống, không thấy bóng dáng ai. Ở trên giường, trong từng lớp vải đầy màu sắc, có thứ đồ vật gì đó đang bắt đầu nhúc nhích, biên độ không lớn nhưng rất rõ ràng.


Ngay sau đó, từ bên trong, một cái tay thò ra, sau đó ngoắc tay với Tô Bạch.


Từ góc độ cái tay này mà nói, đây là một cái tay xinh đẹp của phụ nữ, thậm chí đủ để đi làm dấu điểm chỉ, chẳng qua Tô Bạch sẽ không cho rằng ở dưới những tấm vải rách này cất giấu một mỹ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc. Tô Bạch không có hy vọng xa vời chính mình sẽ giống như Ninh Thái Thần có cơ hội gặp được hương diễm với Hồ yêu.


Trên thực tế, dưới hoàn cảnh dơ bẩn và tỏa ra mùi hôi thối của thi thể, cho dù thật sự có mỹ nữ cởi trần truồng đứng trước mặt hắn, hắn cũng rất khó có loại xúc động cứng lên.


Hơn nữa, có vết xe đổ của người đàn ông không mặt, có trời mới biết ở trong này lại là mặt hàng buồn nôn, dơ bẩn nào, thế nhưng hiện tại Tô Bạch giống như có chút hiểu rõ thân phận của người đàn ông không mặt, không trách là gối thêu hoa, chỉ xem mà không dùng được, người ta cũng chỉ là trai lơ mà thôi, hơn nữa có vẻ như con hàng này còn rất vất vả, đoán chừng vì thỏa mãn cảm giác mới mẻ của chủ nhân, anh ta không ngừng phải thay da mặt, càng không ngừng biến thành dáng vẻ của những người khác, lần lượt kéo lớp da này xuống, dán lớp da khác lên, đối với người đàn ông không mặt mà nói, có lẽ đây cũng là một loại dày vò, hắn giết anh ta, cũng coi như giúp anh ta giải thoát.


Cái tay kia ngoắc rất lâu, cảm giác được Tô Bạch thế mà còn không tiến về phía trước một bước, áp suất trong phòng lập tức hạ thấp xuống, lúc này quỷ hỏa bỗng nhiên cháy rừng rực, giống như tâm trạng người trên giường.


Hiển nhiên, lúc này người trên giường đã có chút không kiên nhẫn.


Ngay sau đó, một giọng nói từ trên giường truyền đến, đồng thời vang vọng trong vách đá chật hẹp, giọng nói đứt quãng lại mang theo uy nghiêm:


- Còn…Không…Mau tới…Thị…Tẩm…


…….


Tô Bạch nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, sau đó cúi đầu xuống, bắt đầu đi về phía trước, đi về phía chiếc giường kia, hắn bước đi rất bình tĩnh, cũng rất tự nhiên, giống như cam chịu, nhưng chỉ có chính bản thân Tô Bạch mới hiểu rõ, vào lúc này đây, độ nhạy bén của cơ thể hắn ở trạng thái cao nhất.


Dường như đối phương bắt đầu hài lòng với thái độ của Tô Bạch, thu tay mình lại, nhưng ngay sau đó trên giường phát ra tiếng ma sát, chân mày Tô Bạch hơi nhíu lại.


Con mẹ nó, đây là đang mài răng à!


Trong đầu Tô Bạch đã cố gắng tưởng tượng người phụ nữ trên giường rất xấu, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, giống như chính mình nói xấu còn chưa đủ, có thể phát ra tiếng mài răng đạt đến trình độ chói tai như thế, rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?


Ngay lúc Tô Bạch vừa mới đi đến bên giường, chuẩn bị một lần nữa đánh lén, từ xa, một âm thanh chấn động truyền đến. Lúc này, trên giường xuất hiện một đám khói đen, trực tiếp quét Tô Bạch xuống mặt đất, Tô Bạch ngồi trên mặt đất, hít vào một ngụm khí lạnh. Khí thế của đối phương có thể trực tiếp quét đến hắn, lúc trước hắn thế mà còn hy vọng xa vời, trông mèo vẽ hổ, một lần nữa đánh lén?


Từ trong đám khói đen, một bóng dáng người phụ nữ dần dần hiện ra, nhưng nửa người dưới của cô ta là hồ ly, bên trên hai đùi là bộ lông màu nâu, hơn nữa bàn chân cô ta giống như cái kìm, gắt gao giữ chặt lấy mặt giường, ở vị trí thân dưới có một cái miệng đỏ tươi ẩn dưới lớp lông, không ngừng mấp máy, rất dễ nhìn thấy.


Cái bộ vị kia, lại thêm bộ dáng này, thật giống như đang há miệng. Thậm chí Tô Bạch còn cảm thấy cho dù là món đồ chơi của con voi lớn nhất đâm vào đó, có lẽ cũng bị cái miệng đỏ lòm này cắn nuốt thành bã vụn.


- Chuyện này…Sao…Hòa thượng còn chưa chết!


Khói đen bay lên, thân hình người phụ nữ cũng theo đó mà bay lên, cuối cùng trực tiếp bay ra ngoài, rời khỏi nơi này, xem ra là muốn giải quyết chuyện bất trắc kia trước, sau đó mới tiếp tục hưởng thụ mặt hắn.


Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Tô Bạch, Tô Bạch chắp hai tay trước ngực, trong miệng niệm một tiếng a di đà phật, hòa thượng này thật đúng là bạn tốt, vào lúc này cũng không biết anh ta gây ra động tĩnh lớn như thế ở đâu, nếu không phải thế, kết quả của hắn thật đúng là thê thảm.


Tô Bạch đứng lên, lấy lụa đỏ từ trên người mình ra. Tô Bạch để mình trần đi đến bên giường, trên đó, khắp nơi đều là vải, chẳng qua ở phía dưới vải còn có rất nhiều phân khô và nước tiểu. Hiển nhiên bình thường con hồ yêu kia đều ăn ngủ, cộng thêm sinh hoạt tình thú ở trên chiếc giường này. Mùi hôi thối trên giường đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.


Chẳng qua trong hỗn hợp phân và nước tiểu, Tô Bạch nhìn thấy một dị vật, vật kia lóe lên ánh sáng lộng lẫy khác thường, tản ra một loại khí tức sắc bén. Tô Bạch bò lên giường, chân hắn đạp lên những thứ bẩn thỉu, ngồi xổm xuống, nín thở, đưa tay ra, chịu đựng loại cảm giác buồn nôn để lấy thứ đồ chơi kia. Đây là một con dao găm, con dao găm này có màu đen, dao găm được cắm lên giường, hơn nữa bên cạnh nó còn có một đống bột màu trắng.


Chương 121

Bình Luận (0)
Comment