Chương 122
Ấu Trĩ
Tô Bạch đưa tay ra vuốt nhẹ lên bột phấn, hắn liên tưởng đến tiếng ma sát trước đó, con hồ yêu này thật đúng là cầm dao găm mài răng? Những bột phấn này đều là do mài răng rơi xuống?
Thời gian qua, đối với trạng thái Vampire không có đủ lực công kích, Tô Bạch luôn cảm thấy bất đắc dĩ, tuy nói có lẽ còn cần phải chờ đến khi thế giới chuyện xưa lần này kết thúc, chính mình mới có thể tích lũy được đủ điểm cốt truyện để đổi lấy địa ngục hỏa shotgun, thế nhưng lúc này trong tay hắn không có chút vũ khí gì, mỗi lần chiến đấu đều dựa vào thân thể mình mạnh mẽ chống đỡ, nhận lấy thương tổn, Tô Bạch luôn cảm thấy bản thân có chút chật vật.
Dao găm, nhất là khi chiếc dao găm này mang theo chút gì đó giống như pháp khí, là thứ mà trước đó Tô Bạch cảm thấy do dự khi đặt chung một chỗ với địa ngục hỏa shotgun, hiện tại thì hay rồi, nó tự nhiên chạy tới cửa.
Tô Bạch nắm chặt lấy dao găm, sau đó rút nó ra khỏi giường, chuẩn bị đi ra ngoài. Tô Bạch hiểu rõ hòa thượng có rất nhiều thủ đoạn, nhưng nếu như hồ yêu đã tự mình ra trận, như vậy bên phía hòa thượng cũng rất khó tiếp tục làm ầm ĩ, hai bên căn bản không cùng thuộc một đẳng cấp. Tô Bạch cũng không có dự định vội vàng đi theo phương hướng hồ yêu để tìm cách cứu viện cho hòa thượng, vào lúc này, bản thân mình sống sót trước mới là điều quan trọng, có thể thoát thân liền thoát thân.
Tô Bạch ngẩng đầu lên, hắn phát hiện hình như ngoại trừ đi lên trên, còn lại chỉ có một con đường trước đó hắn ngồi trên kiệu hoa đi qua mới có thể rời khỏi nơi quỷ quái này ra ngoài. Con đường kia, không nói đến việc hắn có đụng phải hồ yêu trở về hay không, chỗ đó nhất định còn có rất nhiều những trò chơi quỷ dị khác, chỉ riêng dòng sông máu và xúc tu ở đó đều là những thứ hắn không thể ứng phó một cách dễ dàng.
Tô Bạch nhảy xuống giường, đi tới trước một vách đá, vách đá này rất trơn bóng, không có điểm tựa cho tay chân, muốn dùng tay không leo lên đó là một chuyện vô cùng khó khăn, thậm chí là gần như không có khả năng, thế nhưng Tô Bạch lại phát hiện ra một sợi dây thừng, sợi dây thừng này giống như một vật trang trí, rủ xuống chỗ này. Trên thực tế, sợi dây thừng này đúng là vật trang trí, bởi vì sợi dây thừng này hoàn toàn được làm từ vô số da rắn mà thành, đủ loại màu sắc, hơn nữa còn là loại rắn kịch độc.
Tô Bạch cầm sợi dây thừng bằng da rắn này kéo ra, hắn phát hiện thứ đồ chơi này rất rắn chắc, Tô Bạch không chút do dự, ngay lập tức hai tay nắm lấy da rắn, sau đó hai chân đạp lên vách đá, bắt đầu trèo lên.
Bởi vì lo lắng hồ yêu trở về, cho nên tốc độ của Tô Bạch rất nhanh, hắn dốc hết toàn lực, cuối cùng quay đầu nhìn lại, chiếc giường kia đã trở nên nhỏ bé, bên phía hòa thượng dường như dốc hết toàn lực, dây dưa với hồ yêu đến bây giờ còn chưa có trở về.
Càng lên cao, vết nứt càng ngày càng hẹp, phía sau lưng Tô Bạch đã có thể áp vào một bên vách đá khác, hai chân Tô Bạch cũng có thể đặt ở vách đá phía trước, điều này khiến cho tốc độ của Tô Bạch càng nhanh hơn.
Vào lúc này, vách đá cũng không còn trơn bóng như trước mà xuất hiện những hang động nhỏ, Tô Bạch không biết nếu hắn tiếp tục theo da rắn trèo lên, có phải sẽ đi vào một hang rắn nào hay không. Chẳng qua trong suy nghĩ của Tô Bạch, cho dù có đi vào hang rắn cũng tốt hơn việc chờ hồ yêu về bắt được, sau đó ném tới trên giường kia chà đạp. Ít nhất cái đầu có thể chết thống khoái, cái sau thật đúng là sống không bằng chết.
Tô Bạch tiếp tục trèo lên trên, trèo lên trước rồi nói sau.
Bỗng nhiên, Tô Bạch nghe được phía dưới mình một mét, thế mà lại truyền ra một tiếng sột soạt rất nhỏ, ngay sau đó, một người từ chỗ cửa hang trên vách đá thò đầu ra. Đó là một người đàn ông, người đàn ông này mặc quần áo thể thao, rất hiện đại. Từ cách ăn mặc của anh ta có thể nhìn ra được, anh ta chính là thính giả, không phải là người dân bản xứ trong thế giới chuyện xưa này.
Bởi vì hang động rất nhỏ, cho nên người đàn ông nằm rạp xuống, dựa vào hai tay và đầu gối để bò ra, anh ta vừa mới thò đầu ra, nhìn một chút liền phát hiện Tô Bạch ở cách chỗ mình chưa đến một mét.
- Cứu tôi, dẫn tôi đi cùng, rời khỏi nơi này, cầu xin anh, cầu xin anh, người tốt có báo đáp tốt, thật đó, người tốt có báo đáp tốt!
Trên mặt người đàn ông lộ vẻ cầu xin, trên người anh ta có vô số vết thương, cũng không biết là do trầy xước hay là lúc trước bị thương, chẳng qua hiện tại cảm xúc của đối phương rõ ràng đã rơi vào tuyệt vọng, sắp đến ranh giới chuẩn bị sụp đổ.
Tô Bạch không có để ý đến anh ta mà tiếp tục trèo lên trên, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng leo lên phía trên, như vậy mới có hy vọng sau khi hồ yêu trở về, phát hiện ra hắn chạy, muốn bắt cũng không bắt được.
Hiện tại, Tô Bạch còn cách đỉnh chỉ khoảng 10 mét mà thôi, vạn dặm đường cũng chỉ còn lại mấy bước sau cùng.
Đồng thời, Tô Bạch cũng phát hiện ra trên vách đá thế mà đều vẽ tượng Phật, hơn nữa còn khắc kinh văn, điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy nơi này là vị trí quan trọng để trấn áp hồ yêu.
Chỉ cần hắn leo lên trên, hồ yêu không thể nào bắt được hắn.
Thế nhưng đúng lúc này, Tô Bạch cảm nhận được sợi dây thừng bằng da rắn trong tay hắn chấn động. Tô Bạch cúi đầu xuống, phát hiện ở dưới hắn một mét, người người đàn ông vừa bò ra khỏi hang kia đang nắm chặt lấy da rắn, dùng sức kéo xuống, vẻ mặt âm ngoan nhìn Tô Bạch.
- Chân của tôi bị thương, một người không thể bò lên nổi, anh có thể mang theo tôi lên cùng, nếu như không mang, ha ha, cùng chết đi, ai cũng đừng nghĩ đến việc đi lên!
Hiển nhiên, da rắn trèo chống thể trọng của một mình Tô Bạch đã là cực hạn, lại thêm một người nữa, có thể chèo chống hay không còn khó nói, càng đừng nhắc đến việc tên gia hỏa này đang cố ý kéo lấy da rắn. Thậm chí Tô Bạch có thể cảm giác được vị trí cố định da rắn bên trên đã bắt đầu lỏng.
Tô Bạch lộ ra vẻ mặt do dự, sau cùng gật đầu, vẻ mặt hắn mang theo sự kinh hoảng và sợ hãi:
- Anh leo lên chỗ tôi, tôi kéo anh lên, tay anh giữ chặt lấy eo tôi, chúng ta cùng nhau đi lên.
Hiển nhiên, đối phương rất hài lòng với thái độ của Tô Bạch, bắt đầu từ trong hang nhỏ leo ra ngoài, hai tay nắm lấy da rắn, sau đó khó khăn trèo lên trên, đùi phải của anh ta máu me đầm đìa, quả thật đúng là bị thương.
Leo tới nơi, anh ta đưa tay ra chỗ Tô Bạch, Tô Bạch không có đưa tay cho anh ta mà chính là leo lên thêm một đoạn, kéo giãn khoảng cách với anh ta.
Hiển nhiên, người kia bị kích động, thân thể anh ta giống như nổi điên, nắm lấy da rắn không ngừng lắc lư, bên trên càng ngày càng lỏng, giống như đầu cố định của sợi dây thừng đã không còn chắc chắn.
- Muốn chết cùng chết, tôi chết cũng phải kéo theo anh làm đệm lưng, chúng ta cùng chết, ha ha, ai bảo anh đùa bỡn tôi, ai bảo anh đùa bỡn tôi! Ha ha ha!!!
Người kia một bên dùng sức đung đưa sợi dây, một bên ngẩng đầu nhìn Tô Bạch, dễ dàng nhận thấy, anh ta hy vọng thông qua loại uy hiếp này có thể khiến cho Tô Bạch thay đổi chủ ý, anh ta vẫn muốn tiếp tục sống, muốn leo lên.
Nhìn thấy tên gia hỏa phía dưới giống như con chó điên lắc loạn, Tô Bạch trừng mắt nhìn anh ta, tay sờ vào bên hông, lấy ra một con dao găm.
Sau đó dao găm nhẹ nhàng cắt qua da rắn.
Từ vị trí Tô Bạch trở xuống, da rắn trực tiếp bị cắt đứt.
Sau đó rơi xuống.
Cùng rơi xuống còn có tên gia hỏa vừa còn dùng sức lắc lư.
Vẻ mặt anh ta không dám tin, bỗng nhiên anh ta hiểu được, trước đó chính mình uy hiếp thật đúng là buồn cười, thật đúng là ấu trĩ…