Chương 123
Anh Thúc
(*)Trong chương này sẽ có một số chỗ sự dụng xưng hô ngươi – ta cho phù hợp.
Hiển nhiên, trước đó chính anh ta cũng không có ý thức được, thật ra Tô Bạch chỉ cần nhẹ nhàng cắt đứt da rắn, chính mình liền sẽ trực tiếp rơi xuống, anh ta thế mà còn dùng sức uy hiếp, cho rằng mình nắm được tử huyệt của Tô Bạch.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, thật ra lúc tên gia hỏa kia còn ở trong hang động, Tô Bạch liền có thể cắt đứt da rắn, thế nhưng hắn không có làm thế mà chính là trước đồng ý với yêu cầu của đối phương, chờ đến khi cả thân thể đối phương đều từ trong hang đi ra nắm lấy da rắn, leo lên không trung, Tô Bạch mới cắt da rắn, trực tiếp để anh ta biến thành vật rơi tự do.
Ngay tại lúc khi tên gia hỏa kia ngã xuống, Tô Bạch nhìn thấy một làn khói đen xuất hiện ở dưới đáy, hiển nhiên hồ yêu trở về rồi.
Tô Bạch hít sâu một hơi, không để ý tới đến ngu ngốc kia nữa, liều mạng leo lên.
Dù sao có lẽ tên ngớ ngẩn này một lát cũng không chết ngay được, hơn nữa hắn còn biết, đường lớn hướng lên trời, tất cả mọi người đi một bên, trong thế giới chuyện xưa, nhìn thấy chết mà không cứu vốn dĩ chính là bổn phận, nhưng nếu như anh ta tự mình uy hiếp chính mình, Tô Bạch không ngại tiễn anh ta một đoạn đường.
Thật ra lúc này vách đá đã thẳng hẹp, đối với da rắn, Tô Bạch cũng chỉ mượn lực, hai chân hắn không ngừng dùng sức ma sát để cho chính mình đi lên phía trước. Trước đó nếu chân tên gia hỏa xui xẻo kia không có bị thương, anh ta không đến mức trực tiếp rơi xuống.
Bên dưới, hồ yêu cũng không có nhanh chóng đi lên trên, Tô Bạch nghe được một tiếng kêu tê tâm liệt phế, là giọng của nam giới, cũng không biết tên gia hỏa kia nhận loại tra tấn gì, sau cùng, hai tay Tô Bạch đặt lên được mép, cả người bò lên, ngồi ở chỗ đó.
Cuối cùng Tô Bạch có thể buông lỏng, thở ra một hơi.
Tô Bạch cúi đầu xuống nhìn, cả người bị dọa cho căng lên, một gương mặt hồ ly ngay ở phía dưới Tô Bạch, cách hắn chưa đến nửa mét, hiển nhiên tốc độ của hồ yêu đã vượt xa phạm vi hiểu biết của Tô Bạch, thế nhưng hồ yêu không có tiếp tục đi lên, vào lúc này, những tượng Phật trên vách đá loáng thoáng tản ra ánh sáng màu vàng, khiến cho hồ yêu kiêng kị, cuối cùng, nó hậm hực nhìn thoáng qua Tô Bạch, giống như dự định nhớ kỹ kẻ chạy trốn từ trong tay nó, sau đó thân hình nó hướng xuống dưới, đi làm chuyện mà mình ưa thích.
Tô Bạch hít sâu một hơi, nặng nề thở ra, đưa tay lau mồ hôi trên trán, trước đó là do mệt mỏi đổ mồ hôi, nhưng hiện tại sau khi đối mặt với hồ yêu, đó lại là mồ hôi lạnh.
Tô Bạch nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn phát hiện nơi này không có tốt đẹp như những gì hắn tưởng tượng, xung quanh đều là vách đá, nhưng có một tảng đá có chút khác biệt, màu sắc có chút khác nhau.
Tô Bạch đi qua đứng ở phía dưới, đưa tay tìm kiếm một lúc, quả nhiên, tảng đá này được xếp lên, giống như dùng để chắn động.
Tô Bạch lấy dao găm ra, bắt đầu ở chỗ mép tảng đá nạy ra, rất nhanh tảng đá bị Tô Bạch nạy ra, chiếc dao găm này, cho dù là mức độ sắc bén hay độ cứng đều không thể chê vào đâu được.
Chờ đến khi đem phía trên khơi thông, có một lỗ nhỏ đủ cho một người đi qua xuất hiện ở trên đỉnh đầu Tô Bạch. Chỉ là Tô Bạch sờ lên mép của nó, thế mà có rất nhiều gai ngược, cũng không biết là do thứ gì hình thành nên.
Chẳng qua tình huống hiện tại, phía dưới là phòng ngủ của hồ yêu, phía trên tuy không biết là gì, những ít nhất còn có đường đi, vấn đề hiện tại chính là, đến tận bây giờ Tô Bạch còn chưa biết nhiệm vụ chủ tuyến là gì, làm thế nào để nhiệm vụ chủ tuyến hiện ra. Ở một mức độ lớn cần thính giả có động liền chui, có đường liền đi, biết rõ gặp nguy hiểm nhưng vấn phải hướng về phía trước. Nếu như hắn tiếp tục ngồi chờ ở chỗ này, như vậy hắn vĩnh viễn không thể kích phát nhiệm vụ chủ tuyến. Nếu người khác có được nhiệm vụ chủ tuyến, chính mình lại không có, như vậy đến sau cùng, kết cục của Tô Bạch sẽ rất thê thảm.
Đây chính là chuyện thính giả cảm thấy bất đắc dĩ, nhất là lúc đưa ra lựa chọn, bọn họ không thể không biết trên núi có hổ nhưng vẫn hướng lên núi, đây cũng chính là sự đê tiện nhất của Phát Thanh Khủng Bố, nó cái gì cũng không làm lại khiến cho thính giả phối hợp với chính mình làm cho thế giới chuyện xưa càng thêm đặc sắc.
Thân thể Tô Bạch bắt đầu trở nên gầy gò, dưới trạng thái cương thi, tính phòng ngự cho thân thể Tô Bạch sẽ được nâng cao, sau đó hắn nhảy lên, chui vào trong hang nhỏ, bắt đầu bò đi, dùng từ bò cũng không chính xác cho lắm, có lẽ nên dùng từ nhúc nhích để hình dung, những gai trong hang nhỏ này cũng không đâm vào được Tô Bạch, ngược lại Tô Bạch ở trạng thái cương thi đã san bằng tất cả.
Hang nhỏ này cũng không phải rất sâu, nó dài khoảng 7 – 8 mét, nhưng đỉnh chóp cũng không phải là đá mà chính là gỗ, mười ngón tay sắc bén của Tô Bạch trực tiếp đâm vào phía dưới tấm gỗ, sau đó đẩy tấm gỗ đã có chút mục nát ra một cái khe, chính mình chui vào.
…
“Sư phụ, canh giờ đã đến, chúng ta có thể dời mộ phần rồi.” Một thanh niên nói với một người đàn ông trung niên mặc quần áo đạo sĩ.
“Đúng thế, sư phụ, đệ tử đã chuẩn bị xong tế đàn và tiền giấy, chỉ chờ sư phụ ra tay.” Một người thanh niên khác đứng gần đó lên tiếng.
Lúc đầu đạo trưởng gồi trên ghế thái sư, trong tay ông ta cầm một ly trà, hai người đệ tử đều đang khuyên ông ta nên bắt đầu rời mộ phần, ông ta thản nhiên uống một ngụm trà, sau đó nhìn hai người đồ đệ của mình, hừ một tiếng.
- A Khoan, A Lượng, đừng cho là ta không biết trong lòng các ngươi đang đánh chủ ý gì, hiện tại còn chưa tới giờ ngọ ba khắc (Khoảng 11 giờ 45 phút), hai người các ngươi là đang đau lòng cho vị Trần đại tiểu thư kia phơi nắng quá lâu, cho nên mới giục vi sư sớm bắt đầu di rời mộ phần.
- Các ngươi đó, loại chuyện như di rời mộ phần, nếu làm không cẩn thận sẽ làm hỏng phong thủy của Trần gia, ảnh hưởng đến khí vận (vận may) của Trần gia, hiện tại sinh ý của Trần gia tốt như vậy, có liên quan rất lớn với vị trí phần mộ tổ tiên của họ, một khi xử lý không tốt, nhẹ thì gia đạo sa sút, nặng thì thậm chí tan cửa nát nhà, các ngươi đau lòng cho Trần đại tiểu thư đứng lâu liền hại cô ta tan cửa nát nhà!
Lúc này A Khoan và A Lượng đều ngoan ngoãn đứng ở một bên không nói gì, nhưng ánh mắt hai người thỉnh thoảng vẫn chần chừ đảo qua trên người Trần đại tiểu thư, người ta là tiểu thư khuê các, dáng vẻ xinh đẹp, khác với những cô nương trong ngõ hẻm mà bọn họ thường thấy.
Đạo trưởng thở dài một hơi, thật ra ông ta cũng không trách hai đồ đệ của mình cầm giữ không được, chính bản thân ông ta…Khụ khụ…. Vô lượng thiên tôn, vô lượng thiên tôn.
- Anh thúc, thúc nóng sao? Vừa rồi hạ nhân trong nhà mang đến nước tuyết lê chưng đường phèn, thúc uống một chút đi, hiện tại canh giờ chưa tới, chúng ta chờ thêm một lát nữa, không cần nóng vội.
Trần đại tiểu thư bưng một bát tuyết lê chưng đường phèn đưa đến trước mặt đạo trưởng, đạo trưởng khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy, nhưng chính mình lại không uống, trực tiếp đưa cho đồ đệ, ngược lại, hai đồ đệ của ông ta giống như nhặt được chí bảo, dường như đây chính là do tự tay Trần đại tiểu thư đưa cho bọn họ, hai người tranh nhau uống.