Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 124 - Chương 124 Xác Chết Vùng Dậy

Chương 124

Xác Chết Vùng Dậy


Đạo trưởng lắc đầu, hai tên gia hỏa không có tiền đồ này, ông ta lập tức đứng lên, đi đến phần mộ tổ tiên Trần gia, sở dĩ lão Trần gia muốn di rời mộ phần cũng là do mấy đêm liên tục mơ thấy lão tổ tông về báo mộng cho mình, nói muốn chuyển nhà sang chỗ khác, lúc này mới tìm đến ông ta.


Đúng lúc này, Lâm đạo trưởng bỗng nhiên phát hiện trên phần mộ tổ tiên Trần gia xuất hiện một tầng khói đen, khói đen này rất mơ hồ, không rõ, người không có đạo hạnh căn bản không nhìn ra được.


- Chẳng lẽ phía dưới phần mộ thật sự xảy ra chuyện gì?


Lâm đạo trưởng vẫy tay ra hiệu cho đệ tử mang thanh kiếm gỗ đào đến, thế nhưng một phút sau, một cái bát to được đặt trong lòng bàn tay Lâm đạo trưởng, A Khoan vừa lau miệng, vừa nói:


- Sư phụ, chúng đệ tử để lại cho người nửa bát.


Lâm đạo trưởng nhất thời cảm thấy khó thở, trực tiếp ném bát vào ngực đệ tử, sau đó tự mình rút kiếm gỗ đào ra, thả người nhảy xuống dưới phần mộ.


Tất cả mọi người xung quanh đều bị cảnh tượng này làm cho có chút không hiểu.


Trần tiểu thư đi đến bên cạnh A Khoan, A Lượng, hỏi:


- Không phải còn chưa đến giờ sao? Làm sao Anh thúc lại đi xuống đó sớm như thế?


Đầu óc A Khoan tương đối nhanh nhẹn, nói thẳng:


- Sư phụ đi xuống dò đường, làm chuẩn bị cho việc di rời mộ phần.


Lâm đạo trưởng đi đến chỗ khói đen xuất hiện, thấy mặt đất phía sau mộ bia thế mà gồ lên, đồng thời có những mảnh vụn gỗ.


Lâm đạo trưởng cảm thấy kinh hãi, ông ta còn chưa có mở mộ phần, đèn đều không bày, quan tài còn chưa mở, thi thể phía dưới thế mà đã không kịp chờ đợi, muốn biến thành cương thi để đi lên?


Loại tình huống này, cho dù là Lâm đạo trưởng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy…Cương thi, hơn nữa hiện tại còn là ban ngày, cương thi lại dám càn rỡ như thế?


Một tay Lâm đạo trưởng cầm kiếm gỗ đào, trực tiếp đâm xuống. Ngay sau đó, Lâm đạo trưởng bỗng nhiên phát hiện đầu kiếm gỗ bị giữ lấy, Lâm đạo trưởng rút kiếm ra lại bị bên dưới kéo về, hai bên người tới ta đi.


- Anh thúc đang làm gì thế?


Trần tiểu thư nhìn thấy Anh thúc đứng sau mộ bia không ngừng dùng kiếm đâm vào bên trong bùn đất, sau đó không ngừng rút ra.


A Khoan sửng sốt một chút, lúc này A Lượng mới vượt lên trước nói:


- Đây là nghi thức trước khi rời mộ phần, sự phụ đang cảnh cáo cô hồn dã quỷ ở gần đây không được tới gần, không được quấy nhiều giấc ngủ của tổ tiên Trần tiểu thư, nếu không kiếm gỗ đào của sư phụ chúng tôi sẽ khiến cho bọn chúng hồn phi phách tán.


Một tay Lâm đạo trưởng cầm bùa, một tay khác tiếp tục cùng con cương thi ở bên dưới kéo co, ngay lập tức, ông ta ngồi xuống, tay cầm bùa thăm dò vào trong lòng đất, Lâm đạo trưởng quả thật có đạo hạnh cao minh, trực tiếp dán sát vào mặt cương thi, nhưng con cương thi này rất kỳ lạ, thế mà có thể tản ra hơi thở vô cùng lạnh lẽo, loại hơi thở này lan từ cánh tay đến toàn thân Lâm đạo trưởng, khiến cho ông ta lảo đảo đứng lên, lạnh run lập cập.


Từ chỗ A Lượng, A Khoan và Trần tiểu thư nhìn lại, chỉ thấy Lâm đạo trưởng bỗng nhiên lắc lư, Trần tiểu thư nghi ngờ hỏi.


- Anh thúc đang làm gì thế?


Lần này A Lượng không biết nên giải thích như thế nào, A Khoan vội nói:


- Trần tiểu thư, là như này, trước đó vài ngày sư phụ chúng tôi vừa mới lên trấn giao lưu học tập với một vị pháp sư, từ nơi đó học được pháp môn mời thần linh. Hiện tại, tổ tiên của Trần tiểu thư đã nhập vào thân thể của sư phụ chúng tôi, cô có lời gì muốn nói với tổ tiên thì nhanh qua nói, rất linh.


………..


Vẫn luôn bò lên phía trên, Tô Bạch mới phát hiện ra chính mình chui vào nơi nào, đây là bên trong một chiếc quan tài, chủ nhân bên trong quan tài đã sớm biến thành một cái xác khô, hơn nữa còn mục nát không ra hình dáng gì, gần như đụng vào liễn vỡ vụn, sau khi thân thể Tô Bạch chui vào nơi này cơ bản liền đem nguyên chủ nhân tan biến, thật đúng là tội lỗi, tội lỗi.


Điều này cũng thật thú vị, ai lại đi hạ táng ở nơi này, phía dưới chính là động của hồ yêu. Tô Bạch nghĩ đến khối đá chắn ngang kia, có lẽ lúc trước người xây dựng mộ cũng đã phát hiện ra sự khác thường của bên dưới, nhưng không biết vì sao lại chỉ chắn cái hang nhỏ kia cho xong chuyện, ngược lại việc này giúp cho Tô Bạch trốn thoát.


Móng tay Tô Bạch tiếp tục phá quan tài, quan tài này rõ ràng thuộc về địa chủ nông thôn, cũng không phải là lăng mộ của tướng quân hay quân vương gì đó, cho nên không quá sâu, trong lòng Tô Bạch tính toán, có lẽ sau khi phá nắp quan tài, hắn lại đào thêm một lớp đất liền có thể đi ra.


Nhưng đâu ngờ được, Tô Bạch vừa mới dùng móng tay phá được một vết nứt trên quan tài, đang dự định làm tiếp liền thấy một cây kiếm gỗ đào cứ thế đâm xuống, trực tiếp đâm vào bả vai của Tô Bạch.


Kiếm gỗ đào vốn có tác dụng khắc chế âm tà, lại thêm thanh kiếm gỗ đào của Lâm đạo trưởng được làm phép qua, một kiếm này của Lâm đạo trưởng trực tiếp đâm xuyên da thịt của Tô Bạch, mũi kiếm không có đi vào.


Tô Bạch bỗng nhiên bị đánh lén, lúc này hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, một tay hắn kéo đầu kiếm gỗ đào hướng xuống dưới, tay Tô Bạch không ngừng bốc lên khói trắng, hiển nhiên là bị thiêu đốt, nhưng hắn vẫn giống như cũ, không chút nào để ý.


Bên trên kiếm gỗ đào cũng truyền tới lực kéo, song phương người tới ta đi, không chịu buông bỏ.


Ngay tại lúc hai bên giằng co, một cái tay thò vào, trong lòng bàn tay có một lá bùa, chuẩn xác dán lên trán Tô Bạch, trong nháy mắt, cả người Tô Bạch giống như bị điểm huyệt, thế nhưng ngay sau đó, hàn độc trên người Tô Bạch đều tập trung trên da mặt mình, hàn khí của hắn cũng theo tay của đối phương truyền ra ngoài.


Lâm Chính Anh bị đông cứng, không ngừng run rẩy giống như bị sốt rét, còn Tô Bạch đang nằm trong quan tài không nhúc nhích, song phương tiếp tục giằng co, ai cũng không chịu lui bước, chẳng qua đối với Tô Bạch mà nói, thân thể hắn chỉ bị bất động, cũng không có trở ngại gì lớn, thế nhưng Lâm Chính Anh chỉ là một người thường, cho dù ông ta có đạo hạnh cao thâm, nhưng cũng không thể chịu đựng hàn khí này trong thời gian dài, chính vì thế, một lúc sau, Lâm Chính Anh chủ động thu tay về, lá bùa trên trán Tô Bạch mất đi lực giữ của Lâm Chính Anh, trực tiếp rơi xuống, hắn khôi phục lại được tự do, lúc này Tô Bạch bất chấp tất cả, hai tay chống lên, ra sức đẩy, trực tiếp đẩy lên lớp đất không quá dày, sau đó tự mình đứng lên.


- A A A!!!


A Khoan, A Lượng và Trần tiểu thư, ba người đứng ở bên cạnh bỗng nhiên nhìn thấy cương thi từ trong mộ đi ra, trực tiếp hét lên.


Một tay Lâm Chính Anh đã bị nứt da, nhưng không có vấn đề gì lớn, lúc này ông ta nhìn thoáng qua đồ đệ, quát lên.


- Xác chết tổ tiên Trần gia vùng dậy, nhanh mang gương bát quái đến!


Lúc này A Lượng và A Khoan mới tỉnh táo lại. A Khoan lôi kéo Trần tiểu thư lùi lại, A Lượng quay đầu cầm lấy túi, lấy đồ trong đó ra, chuẩn bị đưa cho sư phụ.


Tổ tiên Trần gia?


Tô Bạch sững sờ.


Nhưng vào lúc này, Lâm Chính Anh lấy một giọng chính khí, quát lớn.


- Người có đường của người, quỷ có đường của quỷ, trời có đạo trời, ngươi nghịch thiên mà đi, không sợ bị trời phạt sao!


- Nhanh chóng quay đầu lại, hưởng thụ hương hỏa của hậu nhân mình!


Chương 124

Bình Luận (0)
Comment