Chương 125
Nụ Hôn Đầu
Tô Bạch nhìn Lâm Chính Anh, chỉ cảm thấy tên gia hỏa này khá quen, nhưng sau khi Lâm Chính Anh niệm xong những lời này, cũng không cho Tô Bạch có thời gian kịp phản ứng, có lẽ những lời kịch này giống như những lời cảnh sát nói trước khi ra tay với dân liều mạng: “anh có quyền im lặng nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng chống lại anh trước toà…”
Lâm Chính Anh cũng không tin một cương thi lạc đường sẽ biết quay đầu lại, bởi vì làm một đạo sĩ, ông ta biết rõ rốt cuộc cương thi là loại đồ vật gì, nó không khác gì dã thú, thậm chí so với dã thú còn hung tàn hơn một chút.
Cho nên, sau khi nhận lấy gương bát quái của đồ đệ, Lâm Chính Anh trực tiếp cắn nát ngón tay của mình, đem máu tươi lau lên trên gương bát quái, giơ về phía Tô Bạch, nói.
- Ban ngày ban mặt, người lại dám ra đây làm càn!
Ánh sáng mặt trời chiếu lên gương bát quái, sau đó khúc xạ ra ánh sáng màu đỏ, trực tiếp chiếu lên người Tô Bạch, lúc này bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ, xung quanh phần mộ đều là lửa.
Tô Bạch khó khăn lắm mới trốn từ động hồ yêu ra, hắn đã sớm là cung giương hết đà, lúc này lại đối mặt với một kích mạnh của Lâm Chính Anh, hắn căn bản không thể chống đỡ, cả người trực tiếp bị nổ bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Quần áo trên người và quan tài đều hóa thành biển lửa.
Lâm Chính Anh đang chuẩn bị giơ gương bát quái lên, cho Tô Bạch một kích trí mạng, khiến cho Tô Bạch hoàn toàn bị tiêu diệt, vĩnh viễn trừ hậu hoạn, thế nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Trần tiểu thư kêu lên:
- Anh thúc, anh thúc, hạ thủ lưu tình, đó là tổ tiên nhà cháu…
Tô Bạch chỉ có thể mơ mơ màng màng nghe được câu nói kia, sau đó hắn liền hôn mê bất tỉnh.
………
- Ai nha, Lâm sư phụ, thật sự cảm ơn ông, cảm ơn ông.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục viên ngoại vừa nói lời cảm ơn với Lâm Chính Anh, vừa cùng ông ta đi vào trong nghĩa địa.
Nghĩa địa trong thôn cũng do Lâm Chính Anh phụ trách trông giữ, cách một khoảng thời gian, huyện nha sẽ phát ngân lượng để duy trì, ở trong thời cổ đại, đây cũng coi như là một chính tích của huyện thái gia (Chính tích: thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại)
- Trần viên ngoại, ông nói như thế cũng quá khách khí rồi, Lâm mỗ chịu sự nhờ vả của ông, dĩ nhiên phải đem mọi chuyện làm tốt. Trên thực tế, lần này tổ tiên của ông xác chết vùng dậy, trong đó cũng có một phần lỗi thất sát (sơ xuất trong việc giám sát) của Lâm mỗ.
Lâm Chính Anh là một người thành thật, không dành công, thậm chí còn tự mình nhận lầm.
- Lâm sư phụ lo xa rồi, có lẽ tổ tiên nhà tôi cũng bởi vì biết chính mình biến đổi…Khụ khụ, cho nên mới báo mộng cho tôi, để con cháu bất tài như tôi rời phần mộ, may mà có Lâm sư phụ đạo hạnh cao thâm, nếu như là đạo sĩ khác, nói không chừng sẽ làm hỏng mọi chuyện, hiện tại thi thể của tổ tiên nhà tôi vẫn còn được bảo quản hoàn hảo, đây mới là điều may mắn, đây là công lao của Lâm sư phụ, Trần mỗ nhất định có hậu lễ đáp tạ.
Trần viên ngoại và Lâm Chính Anh đi vào trong nghĩa địa, A Khoan, A Lượng và Trần tiểu thư đi theo sau:
- Trần viên ngoại, mời đi bên này, nơi này, cũng chính là tổ tiên của nhà ông.
Lâm Chính Anh nhìn về phía đệ tử của mình.
A Khoan và A Lượng lập tức hiểu ý, chậm rãi mở nắp một quan tài bằng gỗ lim ra, người bên trong mặc một bộ quan phục của triều Thanh.
Trần viên ngoại đi lên nhìn, hơi ngạc nhiên nói:
- Lâm sư phụ, vì sao tổ tiên nhà tôi lại trẻ tuổi như thế?
Hiển nhiên, đối với người thanh niên hơn 20 tuổi nằm trong quan tài, Trần viên ngoại rất kinh ngạc.
- À, có lẽ tổ tiên của Trần viên ngoại là tráng niên mất sớm.
Lâm Chính Anh giải thích.
- Ừm, hóa ra là như thế.
Trần viên ngoại khẽ gật đầu, sau đó trịnh trọng quỳ xuống trước quan tài, ông ta còn gọi con gái của mình đến, cùng nhau dập đầu ba cái, sau đó đứng lên, lôi kéo tay của Lâm Chính Anh nói:
- Lâm sư phụ, chúng ta qua thương lượng một lần nữa về chuyện an táng, nhập thổ vi an, hơn nữa Trần mỗ còn có chuyện muốn thỉnh giáo. Nếu như tổ tiên nhà tôi lại một lần nữa an táng xuống dưới, có thể hay không lại…Khụ khụ.
Lâm Chính Anh dĩ nhiên hiểu Trần viên ngoại có ý gì, ông ta nói thẳng:
- Điểm này Trần viên ngoại có thể yên tâm, chỉ cần lựa chọn kỹ càng huyệt mộ, vị trí huyệt mộ tốt, để tổ tiên nhập thổ vi an sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
- Trần viên ngoại, chúng ta vào nhà nói chi tiết.
- Được, đi thôi.
Lâm Chính Anh và Trần viên ngoại đi ra khỏi nghĩa địa, lúc ra đến cửa, Lâm Chính Anh nói một tiếng:
- A Khoan, qua chuẩn bị nước trà.
- Vâng thưa sư phụ.
A Khoan lưu luyến không rời nhìn thoáng qua Trần tiểu thư, đi theo sư phụ và Trần viên ngoại rời đi.
Trong nghĩa địa chỉ còn lại A Lượng và Trần tiểu thư.
- A Lượng, anh và sư phụ của anh đều lợi hại, lúc đó thật đáng sợ.
Trần tiểu thư khẽ vỗ ngực, có chút nghĩ mà sợ.
- Ha ha, không có gì, những thứ này đều là chuyện thường ngày mà thôi, có thứ còn lợi hại hơn tôi cũng gặp qua.
A Lượng bắt đầu khoác lác.
- A Lượng, anh thật dũng cảm, anh là nam tử dũng cảm nhất mà tôi đừng thấy.
Trần tiểu thư nói.
- Tối hôm qua, nhưng lời anh nói với tôi, tôi đã suy nghĩ rất lâu.
Trần tiểu thư bỗng nhiên nói ra.
A Lượng bỗng nhiên khẩn trương, đêm qua A Lượng tâm sự với Trần tiểu thư, nói ra lòng mình, hiện tại có kết quả?
Trần tiểu thư nhìn thoáng qua “tổ tiên” trong quan tài, có chút lo lắng nói.
- Tổ tiên nhà tôi sẽ không làm như thế nữa chứ?
- Cô yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện đó nữa, trên người tổ tiên của cô có gương bát quái của sư phụ tôi, trên người cũng bị dán bùa, rất an tĩnh.
A Lượng nói.
- Ừm, vậy thì để tổ tiên chứng kiến đi.
- Ửm? Cô nói gì?
- A Lượng, anh nhắm mắt vào, không cho phép nhìn lén.
A Lượng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trần tiểu thư cũng nhắm mắt lại, sau đó đem môi của mình đưa qua, dâng nụ hôn cho người mình ái mộ.
A Lượng đứng ở bên trái quan tài, Trần tiểu thư đứng ở bên phải quan tài, quan tài không quá to, cho nên lúc Trần tiểu thư muốn hôn A Lượng, nửa người vượt qua quan tài.
Nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, có đôi khi thật khó lý giải được, ở trong nghĩa địa, lại cạnh quan tài, thế mà cũng dám nói chuyện yêu đương, hơn nữa còn là ở trước thi thể “tổ tiên”, còn muốn tổ tiên chứng kiến tình yêu của mình.
Đúng lúc này, Tô Bạch hôn mê thật lâu, rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn đã thoát khỏi trạng thái cương thi, biến thành người bình thường. Cho nên dưới trạng thái người bình thường, những thứ đồ chơi đối phó với cương thi không có tác dụng gì với Tô Bạch, cái gì mà gương bát quái, bùa…Trừ khi lúc này Tô Bạch đột nhiên biến thành cương thi, nếu không, đối với Tô Bạch mà nói, nó cũng chỉ là gương và đống giấy vụn.
Lúc trước Lâm Chính Anh đã lầm Tô Bạch thành cương thi bình thường, cho rằng mình đã đánh thắng Tô Bạch, biến hắn thành thi thể bình thường, lại không biết rằng Tô Bạch chỉ rơi vào trạng thái hôn mê sau, giả chết mà thôi.
Sau khi tỉnh dậy, Tô Bạch vô thức từ trong quan tài ngồi dậy.
Đúng lúc ngồi giữa A Lượng và Trần tiểu thư.
Sau đó, nụ hôn đầu tiên của Trần tiểu thư cứ thế rơi vào trên mặt Tô Bạch.