Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 126 - Chương 126 Nhiệm Vụ Chủ Tuyến

Chương 126

Nhiệm Vụ Chủ Tuyến


Khi còn người vừa mới tỉnh lại thường rất mẫn cảm, nhất là đối với Tô Bạch mà nói, hiện tại hắn đang ở trong thế giới chuyện xưa, trên dưới cả người đều mang theo sự phòng bị.


Khi Trần tiểu thư áp dấu son môi lên mặt hắn, trong lòng Tô Bạch không phải là diễm phúc vui vẻ, mà chính là hai tay vô thức đi tới bên cổ Trần tiểu thư, nếu như không phải trong đầu hắn còn có chút tỉnh táo, có lẽ cổ của Trần tiểu thư đã bị Tô Bạch vặn gãy, nhưng nghĩ đến tình cảnh của bản thân và nơi này là địa bàn của ai, hai tay Tô Bạch vẫn dừng lại một chút, sau đó một tay bổ mạnh về vị trí gáy của Trần tiểu thư. Lúc này Trần tiểu thư hôn mê bất tỉnh.


Bên này, A Lượng còn đang mong chờ, từ từ nhắm hai mắt chờ đợi, thật ra trong lòng anh ta sung sướng phát điên rồi, cho nên khóe miệng còn mang theo nụ cười.


Tô Bạch trực tiếp bắt lấy cổ A Lượng, đập đầu anh ta vào quan tài, A Lượng ngất đi.


Từ trong quan tài leo ra, Tô Bạch nhìn thoáng qua cách ăn mặc hiện tại của chính mình, loại trang phục này không có kiểu dáng cụ thể nhưng rõ ràng là bắt trước theo quan phục của triều Thanh, khiến cho hắn cảm thấy có chút dở dở ương ương.


Trên thực tế, vào giai đoạn cuối triều Thanh, quan tước đã tràn lan, rất nhiều hương thân phú hộ vì mặt mũi sẽ đi mua một chức quan, lúc hạ táng, hoặc là đem quan phục để bên cạnh, hoặc là trực tiếp mặc lên người để hạ táng. Dĩ nhiên trước đó hòa thượng đã phân tích qua, thời đại này hẳn là trung kỳ của triều Thanh, thậm chí là ở gần giai đoạn trước hơn, quy củ còn chưa đến nát bét như thế, đây chính là sai lầm lúc Phát Thanh Khủng Bố khi thiết kế nội dung cốt truyện của thế giới chuyện xưa, hoặc là có lẽ nó chỉ muốn cho chuyện xưa tăng thêm tính thú vị mà hy sinh một số tình tiết không hợp lý.


Tô Bạch cởi quần áo trên người A Lượng ra, mặc vào người, sau đó đem A Lượng trần truồng và Trần tiểu thư đều bỏ vào trong quan tài gỗ mà mình vừa nằm, khép nắp quan tài lại, lưu lại một khe hở để cho bọn họ không đến mức ngạt thở, lo liệu xong tất cả, Tô Bạch để lại đôi trai gái dám nói chuyện yêu đương trong nghĩa địa ở lại nơi này, chính mình rời khỏi nghĩa địa.


Lúc này đã là hoàng hôn, Tô Bạch vươn vai, cũng không biết hắn đã hôn mê bao lâu, nhưng thương thế trên người hắn cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ là hắn rất đói, bụng cồn cào, Tô Bạch tùy ý đi lại, sau đó hắn nhìn thấy một nơi bốc lên khói bếp.


Nơi này hẳn là khu vực nhà bếp của nghĩa địa, ngày bình thường, Lâm Chính Anh và hai tên đồ đệ của mình đều lấy nghĩa địa là nhà, mà bây giờ, A Khoan vừa mới pha trà ngon cho sư phụ và Trần viên ngoại, đúng lúc này đang nấu cơm.


Hiên nhiên, trong lòng A Khoan cảm thấy không công bằng, dựa vào đâu mà A Lượng ở nơi đó với Trần tiểu thư, còn chính anh ta lại ở chỗ này nấu cơm.


- A Lượng đáng chết, còn không qua đây nấu cơm.


A Khoan một bên mắng chửi, một bên cho củi vào trong bếp. Anh ta còn không biết, A Lượng đã sớm nhanh chân đến có một chân với Trần tiểu thư, loại chuyện này vốn dĩ nhanh tay thì có chậm tay thì không.


Tô Bạch cẩn thận từng ly từng tí đi đến phòng bếp. Tuy hiện tại hắn rất đói, nhưng không phải loại đói chỉ cần ăn cơm là có thể no bụng, chẳng qua Tô Bạch còn chưa đến mức hút máu người ở trong hang ổ của đạo sĩ, nếu không quan hệ nhất định sẽ bị đẩy lên mức độ không chết không thôi.


Ở phòng ngoài, Trần viên ngoại còn đang thương lượng với Lâm Chính Anh về công việc di rời phần mộ và hạ táng, ông ta không biết lúc này, “tổ tiên” của ông ta đã lặng yên không một tiếng động mò tới tận cửa. Dựa theo lý thuyết mà nói, tính cảnh giác của Lâm Chính Anh không đến mức thấp như thế, chỉ là hiện tại Tô Bạch đang ở trạng thái người bình thường, ông ta không cảm nhận được sát khí, cho nên dĩ nhiên không biết cương thi mình bắt được đang đến.


Cửa sổ đều là giấy, hơn nữa không cần Tô Bạch tự mình đâm thủng, vốn dĩ ở đó đã có mấy vết nứt, Tô Bạch nhìn vào trong, trước đó hắn đã cảm thấy đạo sĩ kia quen mắt, hơn nữa quả thật đạo hạnh của đạo sĩ này rất lợi hại, ông ta chỉ cần cầm bát quái đã trực tiếp đánh gục hắn, tuy lúc đó ông ta cũng chiếm tiện nghi vì hắn đã ở trong trạng thái cung giương hết đà, thế nhưng Tô Bạch đoán, cho dù hắn có cơ thể khỏe mạnh để dùng trạng thái cương thi quyết đấu với đạo sĩ kia, phần thắng của hắn cũng không lớn. Đương nhiên, nếu như hắn dùng trạng thái Vampire, nghề nghiệp của đạo sĩ kia sẽ không chiếm được chút ưu thế nào nữa.


Lúc này Lâm Chính Anh và Trần viên ngoại đã thương lượng xong, Trần viên ngoại chuẩn bị di, Lâm Chính Anh đứng dậy tiễn ông ta, gương mặt của Lâm Chính Anh xuất hiện ngay trong tầm mắt Tô Bạch, mắt Tô Bạch trợn to, cuối cùng cũng nhận ra ông ta là ai, thế nhưng Tô Bạch lại có một cảm giác rất hoang đường, lúc trước bộ phim Lâm Chính Anh bắt cương thi đã từng rất nổi tiếng, nhắc đến phim cương thi Hongkong không thể không nhắc đến ông ta, chỉ tiếc tráng niên mất sớm, hơn 40 tuổi, bởi vì ung thư mà qua đời, nhưng hình ảnh trên màn ảnh của ông ta vẫn còn đó, Phát Thanh Khủng Bố lại đem hắn vào bên trong thế giới chuyện xưa này, thật đúng là không có một khe hở nào.


Ngay lúc Tô Bạch nhận ra Lâm Chính Anh, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện thông báo nhắc nhở của Phát Thanh Khủng Bố.


[Nhiệm vụ chủ tuyến 1: Bảo vệ Lâm Chính Anh trong vòng 7 ngày không chết.]


[Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Thông báo sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 1.]


[Nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 1, trừ 300 điểm cốt truyện, người không đủ điểm cốt truyện để trừ, lập tức loại bỏ! Những thính giả còn lại sẽ thực hiện nhiệm vụ chủ tuyến 2.]


Nhiệm vụ chủ tuyến lần này khiến cho Tô Bạch có loại cảm giác dở khóc dở cười, nếu như sớm thông báo một chút còn dễ nói, chính mình tìm cách đến cửa, bái sư cũng tốt, cầu che chở cũng được, luôn có cơ hội ở cùng Lâm Chính Anh để bảo vệ ông ta. Thế nhưng hiện tại, trong mắt Lâm Chính Anh, hắn chính là một cái bánh trưng lớn, nếu như hắn trực tiếp đến nói: Đừng sợ, tôi đến bảo vệ ông, có lẽ râu Lâm Chính Anh trực tiếp dựng ngược, trừng mắt cầm kiếm gỗ đào muốn giết hắn trước.


- A Khoan, A Lượng!


Lâm Chính Anh đứng trong phòng bắt đầu gọi đồ đệ của mình, nhưng thật ra là Trần viên ngoại chuẩn bị đi, ngụ ý của Lâm Chính Anh chính là để cho hai đồ đệ của mình đừng giống như Trư ca (bát giới), nhanh để cho Trần tiểu thư theo cha mình hồi phủ.


Tô Bạch lặng lẽ lui lại, trước khi chưa nghĩ ra cách gặp Lâm Chính Anh, hắn vẫn không nên gặp chính diện, cho dù là trước mắt rời khỏi nghĩa địa này, ở bên cạnh du đãng tìm một chỗ chờ đợi, lấy loại phương thức này bảo vệ Lâm Chính Anh cũng tốt hơn việc chính mình và Lâm Chính Anh trực tiếp đánh nhau.


A Khoan bưng cơm canh từ trong bếp đi ra, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Tô Bạch mặc quần áo A Lượng, anh ta kêu lên.


- A Lượng chết tiệt, còn không mau qua giúp đỡ.


Chương 126

Bình Luận (0)
Comment