Chương 127
Nói Chuyện Với Cương Thi
Tô Bạch sững sờ, lập tức quay người chạy ra.
Lúc này rốt cuộc A Khoan mới có phản ứng, kêu lên:
- Ngươi không phải là A Lượng, rốt cuộc ngươi là ai!
Đồng thời, A Khoan đặt cơm canh lên trên mặt đất, sau đó đuổi theo.
Lúc này Lâm Chính Anh đang cùng Trần viên ngoại đứng ngoài phòng, nhìn thấy A Khoan đuổi theo Tô Bạch, Trần viên ngoại có chút kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ nghĩa địa bị trộm à?
- Trần viên ngoại, ông đợi ở đây, tôi qua xem một chút.
- Ừm, Lâm sư phụ đi nhanh đi, không cần để ý đến tôi.
…..
Tô Bạch vốn muốn xông thẳng qua cửa nghĩa địa, nhưng nào ngờ Lâm Chính Anh đang từ bên kia đi tới, hắn do dự một chút, phân tích lợi hại khi động thủ với Lâm Chính Anh vào lúc này, sau đó Tô Bạch quyết định chạy theo một hướng khác, nơi đó cũng chính là hậu viện (sân sau) của nghĩa trang, Tô Bạch nghĩ cùng lắm thì leo tường ra ngoài.
A Khoan còn ở phía sau đuổi theo, nghĩ rằng đây là trộm, Lâm Chính Anh cũng bước nhanh tới.
Tô Bạch mở cửa một căn phòng đi vào, có lẽ phía sau căn phòng này là tường vây, hắn dự định từ cửa sau của căn phòng này đi ra, sau đó lại treo tường.
Thế nhưng khi Tô Bạch mở cửa ra xong vào lại ngạc nhiên phát hiện căn phòng này thế mà không có cửa sổ, chỉ có cánh cửa hắn vừa vào, không cửa sổ!!!
Hơn nữa, trong căn phòng mờ mịt này lại có những cương thi mặc trang phục Mãn Thanh xếp thành từng hàng, Tô Bạch chống nạnh, liếm môi một cái, một màn này thường xuất hiện trong mấy bộ phim cương thi HongKong. Trong nhà đạo sĩ để một đống lớn cương thi có lá bùa trên trán, hơn nữa những con cương thi này giống như quân đội, có kỷ luật nghiêm minh.
Lúc này A Khoan cũng xông tới, nhìn thấy Tô Bạch đứng trong phòng, anh ta không nhận ra Tô Bạch, bởi vì ai cũng không nghĩ đến một con cương thi còn biết thay quần áo, cộng thêm nơi này vốn dĩ tối tăm, không nhìn rõ mặt Tô Bạch.
A Khoan đưa tay ra, từ cạnh cửa lấy ra một chiếc lục lạc, A Khoan trêu tức nhìn Tô Bạch, nói:
- Tên trộm như anh cũng thật ngu ngốc, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại đâm đầu! Trộm đồ còn dám đến nghĩa địa trộm, hôm nay tôi liền để cho anh mở mắt to ra, mở mang một chút!
A Khoan bắt đầu lắc lục lạc, lục lạc phát ra âm thanh thanh thúy, mấy chục con cương thi trong phòng bắt đầu cử động, đưa hai tay về phía trước.
- Bắt anh ta lại!
A Khoan một bên lắc lục lạc, một bên ra lệnh cho cương thi, loại phương thức bắt trộm này khiến anh ta cảm thấy rất hưởng thụ.
Toàn bộ cương thi nhanh chóng đánh tới Tô Bạch, một chân Tô Bạch đá văng một con cương thi, sau đó quét ngang một con cương thi khác, nhưng càng lúc càng có nhiều cương thi, đây cũng là bởi vì A Khoan không có hạ sát tâm, chỉ muốn cương thi vây bắt kẻ trộm, không có hạ sát lệnh, hơn nữa anh ta cũng không dám để cương thi giết người, những con cương thi này cũng không phải người hiền lành gì, để bọn chúng dính máu tươi, sau này không biết còn có thể khống chế được hay không.
Thời gian dần trôi qua, Tô Bạch phát hiện ra mình không chịu đựng nổi, càng này càng có nhiều cương thi dốc sức vây hắn, chính hắn đã bị ném xuống đất, bị đông đảo cương thi chế trụ, không thể động đậy.
A Khoan cười ha ha:
- Tiểu tử chờ đó, để tiểu gia tôi trói anh lại, sau đó dẫn anh đi gặp huyện thái gia.
Thế nhưng, một giây sau, nụ cười trên mặt A Khoan bỗng nhiên cứng đờ, bởi vì anh ta phát hiện, đám cương thi đang dốc sức vây Tô Bạch, thế mà tự động lui lại, không đợi hiệu lệnh từ lục lạc trên tay anh ta liền lùi hết ra ngoài, thậm chí xếp thành hai hàng, giống như đang đợi người nào đó đại giá quang lâm.
Tô Bạch lại một lần nữa biến thành trạng thái cương thi, từ dưới đất chậm rãi đứng dậy, trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa, hòa thượng đã từng nói đùa với Tô Bạch, nói hắn sẽ gặp được rất nhiều thân thích, hiện tại Tô Bạch cảm thấy hòa thượng nói câu kia rất có ý tứ sâu xa, cũng không chỉ đơn giản là một câu trêu chọc.
Bởi vì lúc hắn biến về trạng thái cương thi, hắn có thể cảm giác được sự dao động của linh hồn một số cương thi, những cương thi này đều bị dán bùa trấn áp, sở dĩ bọn chúng nghe theo hiệu lệnh A Khoan cũng vì thần trí của chúng bị trấn áp, hiện tại bọn chúng đều là đám trẻ sơ sinh ngây thơ.
Còn Tô Bạch, tuy đẳng cấp cương thi của hắn không cao lắm, xa xa không đến cấp độ cương thi vương, nhưng linh trí của hắn rất cao, vốn dĩ hắn chính là con người bình thường, cho nên sau khi nghe được linh hồn những cương thi này dao động, hắn thử phát ra dao động. Hơn nữa loại dao động của Tô Bạch là dao động cùng loại, đối với cương thi mà nói, hiển nhiên càng thêm dễ nghe hơn lục lạc, từng con cương thi giống như trẻ sơ sinh, bắt đầu nghe theo “người lớn” Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn chằm chằm A Khoan đang không biết làm sao, sau đó đưa tay ra chỉ vào A Khoan.
- Anh vừa nói gì? Tôi nghe không rõ? Lặp lại lần nữa.
Một đám cương thi trực tiếp nhào về phía A Khoan, trên người A Khoan cũng có chút công phu, nhưng có nhiều cương thi nhào đến như thế, anh ta tránh được mấy lần, cuối cùng không có không gian di chuyển, anh ta nhanh chóng bị đám cương thi làm cho ngã nhào xuống mặt đất, giữ chặt lại.
Tô Bạch đang trở về chỗ cũ tiến hành “giao lưu” linh hồn với đám cương thi, loại cảm giác này rất kỳ diệu, không có học qua, thế nhưng lúc ở dưới trạng thái cương thi, hắn dĩ nhiên biết, tên thế giới chuyện xưa này là “Cương thi tiên sinh”, tuy trước đó hắn gặp được con hồ yêu đáng sợ kia, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra. Trong thế giới chuyện xưa này, đáng sợ nhất vẫn là cương thi, điều này có phải mang ý nghĩa, hắn có thể cùng những cương thi đó tiến hành trao đổi?
Nếu như con đường này thông suốt, như vậy ở một góc độ nào đó, thế giới chuyện xưa lần này trở nên nhẹ nhõm hơn, ít nhất có thêm một con đường.
Chỉ là ngay lúc Tô Bạch còn chưa tận hưởng tốt dư vị, Lâm Chính Anh xuất hiện ở cửa, ông ta nhìn thấy dáng vẻ biến thành cương thi của Tô Bạch, trên người hắn vẫn mặc quần áo của đệ tử A Lượng!
Đối với Lâm Chính Anh mà nói, mặc dù A Lượng và A Khoan thường xuyên bị ông ta răn dạy, nhưng đây là Lâm Chính Anh quản giáo bọn họ như một người cha hiền lành. A Khoan và A Lượng đều là cô nhi, Lâm Chính Anh cũng một thân một mình, cho nên ông ta thật sự coi hai đồ đệ như con của mình, lúc này lửa giận công tâm, Lâm Chính Anh cũng không có tâm tư suy nghĩ vì sao cương thi còn cố ý thay quần áo, trong đầu ông tràn đầy suy nghĩ báo thù cho đồ đệ.
Không quản đây có đúng là tổ tiên Trần viên ngoại hay không, trước diệt trừ nghiệt chướng rồi nói.
- Nghiệt chướng, để mạng lại!
Lâm Chính Anh đi lên, lấy đai lưng bên hông mình xuống, sau đó dùng đai lưng chế trụ cổ một con cương thi trên người A Khoan, lôi nó ra, ngay sau đó tiếp tục lôi những con cương thi khác ra.
Tô Bạch sợ bị hiểu lầm là mình thăng cấp, ra lệnh cho những con cương thi này chủ động lui lại, thế nhưng ý tốt mà Tô Bạch thả ra, Lâm Chính Anh không có cảm nhận được, sau khi “cứu” A Khoan ra, Lâm Chính Anh trực tiếp đánh về phía Tô Bạch.
- Lâm…