Chương 128
Gặp Lại
Tô Bạch vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Lâm Chính Anh đã đạp một cước đến, đây là cước pháp chuyên dùng để đá cương thi.
Vị trí dưới cổ trên ngực của Tô Bạch bị Lâm Chính Anh một chân đạp trúng, trực tiếp khiến Tô Bạch không nói thành lời, cả người Tô Bạch bị đá bay ra ngoài, đập vào trên vách tường, vách tường lõm xuống, điều này cũng đủ thấy được Lâm Chính Anh ra tay nặng như thế nào.
Trong phòng có một bàn thờ,trên đó để một số pháp khí của đạo sĩ, Lâm Chính Anh quay người lấy ra một kiếm gỗ đào, dùng máu tươi của chính mình nhỏ lên nó, đâm về phía Tô Bạch.
Tô Bạch vốn dĩ muốn biến về trạng thái bình thường. Lúc trước hắn ở trong trạng thái cương thi giao thủ với Lâm Chính Anh, điều này còn để lại bóng ma trong lòng Tô Bạch, nhưng tư thế này của Lâm Chính Anh, hắn ở trạng thái cương thi còn có khả năng chống đỡ một chút, nếu như lúc này biến về trạng thái bình thường, có lẽ Lâm Chính Anh không nói hai lời liền cắt đứt cổ hắn.
Kiếm gỗ đào xuất ra, mang theo khí thế một đi không trở lại, Tô Bạch không dám đối cứng, hắn nhanh chóng lui lại, thế nhưng thân thể hắn nhanh chóng lui đến vách tường, một tay Lâm Chính Anh cầm kiếm, một tay cầm theo một đống lá bùa, trực tiếp ném về phía Tô Bạch. Ngay sau đó, Lâm Chính Anh cắn đầu lưỡi của chính mình, phun ra một ngụm máu, lấy huyết tinh kích phát lá bùa.
Lá bù đánh lên người Tô Bạch, trong nháy mắt hắn giống như bị điện giật, Tô Bạch rên lên một tiếng, thân thể phá vỡ vách tường, lăn ra ngoài đình viện.
Lần này Lâm Chính Anh không tiếc gì liều mạng, muốn chém giết Tô Bạch. Còn Tô Bạch bởi vì nhiệm vụ chủ tuyến mà úy thủ úy cước (sợ hết chỗ nọ đến chỗ kia). Cho nên, trong tình huống quyết đấu, hắn nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Dưới sự bất đắc dĩ, Tô Bạch thu hồi lại trạng thái cương thi của mình.
Thế nhưng, Lâm Chính Anh chỉ giận dữ quát to:
- Ngươi thế mà đã thành tinh, nếu ngươi đã thành tinh, linh trí cũng đã mở. Đối với cương thi mà nói, đây đã là điều không dễ dàng, thế nhưng sao ngươi lại vẫn chấp mê bất ngộ, giết người tay dính máu tanh, chẳng lẽ người thật sự không hiểu được đạo lý báo ứng sao!!!
Tô Bạch: ….
Tôi đã biến thành dáng vẻ này, ông còn muốn tôi thế nào!
Tô Bạch có cảm giác khóc không ra nước mắt, nhưng Lâm Chính Anh lại một lần nữa xông đến, hiển nhiên, ông ta bởi vì tin dữ “đồ đệ tử vong” mà trở nên có chút điên cuồng, lúc này hai mắt ông ta đỏ ngầu, hiển nhiên là nghe không vào, đại não cũng không có cách nào suy nghĩ, chuyện duy nhất ông ta có thể nghĩ tới chính là giết chết Tô Bạch.
- Con mẹ nó!
Tô Bạch cũng giận dữ, hắn nằm dưới đất, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh, khí chất trên người hắn trở nên vô cùng đáng sợ và quỷ dị, hắn lấy ra trạng thái vampire, trạng thái này đã từng thử qua với mập mạp, trạng thái này cũng không có xung đột với thuật pháp của Đạo gia, cho nên nếu như Lâm Chính Anh tiếp tục dùng thủ đoạn đối phó với cương thi dùng trên người Tô Bạch cũng vô hiệu.
Loại năng lực có thể hoán đổi thể chất này, Tô Bạch có được từ trong thế giới chuyện xưa trước, khi hắn thiếu chút nữa bị huyết đỉa giết chết, cũng coi như là trong họa có phúc.
Kiếm gỗ đào lướt qua bả vai Tô Bạch, tạo nên vết thương, bình thường mà nói, kiếm gỗ đào đối với cương thi, lấy phương thức đánh là chủ yếu mà không phải là cầm kiếm gỗ đào qua đâm, thứ nhất là do thân thể cương thi vô cùng cứng rắn, thứ hai là bởi vì nó dễ dàng đánh tan sát khí trên người cương thi, đối với cương thi mà nói, sát khí là thứ vô cùng quan trọng, có thể coi là gốc rễ.
Chính vì nguyên nhân này, một kiếm của Lâm Chính Anh cũng không gây ra bao nhiêu thương tổn cho Tô Bạch giống như trước đó, đối với Vampire mà nói, kiếm gỗ đào cũng không có tác dụng khắc chế, nếu như đây là thanh kiếm sắc thì lại khác.
Tô Bạch thuận thế mà lên, một tay giữ lấy cổ Lâm Chính Anh,, móng tay sắc bén của hắn chạm vào da thịt Lâm Chính Anh, nhưng Tô Bạch vẫn vô thức khắc chế xúc động đâm xuyên móng tay mình vào cổ Lâm Chính Anh, ngược lại đè Lâm Chính Anh xuống dưới mặt đất:
- Nghe tôi nói, tôi không phải…
Tô Bạch còn chưa nói xong, sau lưng truyền đến tiếng xé gió, Tô Bạch bỗng nhiên từ trên người Lâm Chính Anh nhảy dựng lên. Trong tay A Lượng thế mà đang cầm con dao găm được Tô Bạch lấy ra từ động hồ yêu, dự định đánh lén hắn. Chiếc dao găm này, Tô Bạch còn chưa thử qua hiệu quả của nó, nhưng điều này cũng không có nghĩa Tô Bạch nguyện ý lấy thân mình ra thử nghiệm.
A Khoan không đợi Lâm Chính Anh đứng lên, lại một lần xông tới chỗ Tô Bạch, hiển nhiên có chút…Không tự lượng sức.
Tô Bạch nhanh chóng tránh né, sau đó một tay hắn bắt được cổ tay A Khoan, dùng sức giữ chặt, tay A Khoan mở ra, dao găm rơi vào trong tay Tô Bạch, Tô Bạch đạp mạnh một cước vào ngực A Khoan, đá bay A Khoan ra ngoài.
Lâm Chính Anh đã từ dưới đất đứng dậy, nhặt kiếm gỗ đào lên, lại một lần nữa xông tới chỗ Tô Bạch.
- Còn tới?
Tô Bạch cắn răng, đối mặt với một Lâm Chính Anh gần như phát điên, Tô Bạch thật sự cảm thấy bất lực, nhiệm vụ chủ tuyến của hắn là bảo vệ ông ta. Bây giờ lại đang đánh nhau người sống ta chết, thật sự khiến Tô Bạch câm nín. Hơn nữa, thật ra ngay từ đầu, Tô Bạch thật vất vả mới trốn ra được động hồ yêu, còn chưa lên đến mặt đất liền bị Lâm Chính Anh cầm kiếm gỗ đào “đâm đâm đâm” vào trên đầu, một đường này, Tô Bạch hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn.
Hiển nhiên, Lâm Chính Anh không chết không thôi. Tô Bạch không thể đánh, không thể giết ông ta, điều này không khỏi quá mức bó tay bó chân, Tô Bạch lập tức quyết định chính mình nên rời khỏi nơi này trước, ít nhất cũng để cho thương thế của mình ổn định. Lúc này, Tô Bạch xoay người, leo lên đầu tường.
Thế nhưng, Lâm Chính Anh thế mà xoay người nhảy vọt, vượt qua đầu tường, một kiếm đâm về chỗ cổ Tô Bạch.
Đây mới thực sự là khinh công!
Lần này Lâm Chính Anh đã rút ra giáo huấn lần trước, không dùng kiếm tới đánh, mà chính là trực tiếp dùng mũi kiếm đâm vào cổ Tô Bạch, Tô Bạch không thể không ngửa người về sau, sau đó từ trên tường nhảy xuống đất.
Lâm Chính Anh đứng vững trên tường, lạnh lùng nhìn Tô Bạch.
Đúng lúc này, sau lưng Lâm Chính Anh xuất hiện một người, người kia cầm một chiếc gậy gỗ, sau đó trực tiếp đánh vào gáy Lâm Chính Anh, Lâm Chính Anh không kịp phòng bị, bị đánh một đòn nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người từ trên tường ngã xuống, rơi xuống bàn đá không nhúc nhích được gì.
- Chuyện này…
Tô Bạch há to miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Trên tường, xuất hiện bóng dáng Gia Thố, trên người Gia Thố có rất nhiều vết thương, trên mặt anh ta cũng có mấy vết sẹo, có thể thấy anh ta cũng ăn rất nhiều khổ trong động hồ yêu, chỉ là công phu của Gia Thố thật đúng là lợi hại, xem như khổ luyện, còn công phu của Lâm Chính Anh thì càng nhiều theo hướng đạo thuật, loại quyền cước này, dĩ nhiên không bằng Gia Thố, chứ đừng nói đến Gia Thố thế mà đánh lén.
Gia Thố từ trên tường nhảy xuống, nhìn cũng không nhìn Lâm Chính Anh, đi tới trước mặt Tô Bạch, đưa tay ra, dự định kéo Tô Bạch lên.
Tô Bạch không có vội vã đứng lên, mà chính là nhìn về phía Gia Thố:
- Cậu chưa nhận được nhiệm vụ chủ tuyến?
Tô Bạch đang suy nghĩ liệu có phải chỉ có mình hắn nhận được nhiệm vụ chủ tuyến, những thính giả còn lại chưa kính phát ra?