Chương 129
Lâm Chính Anh Là Ai
Nào biết Gia Thố trực tiếp lắc đầu:
- Nhận được, tôi vừa đến trấn này liền cảm ứng được nơi này có sát khí quen thuộc, tôi liền biết đó là cậu, cậu vẫn tốt chứ, có sao không?
- Nội dung nhiệm vụ chủ tuyến của cậu là gì?
Tô Bạch tiếp tục hỏi.
- À, tôi còn đang muốn thương lượng với cậu một chút, làm sao để tìm được người tên Lâm Chính Anh kia, cậu có manh mối gì không?
Tô Bạch nhìn thoáng qua Lâm Chính Anh đang nằm im không nhúc nhích, hắn hít sâu một hơi, Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, từ hoàn cảnh sinh hoạt, trưởng thành của Gia Thố, anh ta chưa có xem phim cương thi của Lâm Chính Anh, đây thật đúng là hợp tình hợp lý.
Chỉ là hiện tại, làm sao bây giờ?
Cũng may hiện tại Tô Bạch chưa thu được nhắc nhở nhiệm vụ chủ tuyến thất bại, điều này có nghĩa Lâm Chính Anh chưa chết, Tô Bạch đứng dậy, đi đến bên người Lâm Chính Anh, ngồi xổm xuống, đưa tay ra trước mũi ông ta để thăm dò.
Lâm Chính Anh chưa chết, nhưng hiện tại ông ta thở ra nhiều hơn hít vào, cảm giác cũng sắp chết. Vừa rồi Gia Thố cho rằng hắn gặp tập kích, không có thời gian đi cân nhắc chuyện khác, trực tiếp đánh vào gáy Lâm Chính Anh, dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là anh ta không biết người này là Lâm Chính Anh.
Bên kia A Khoan nhìn thấy sư phụ mình bị người ta đánh xuống đất không nhúc nhích gì, lập tức kêu to “sư phụ sư phụ”, đáng tiếc nơi này không phải phim ảnh, Gia Thố không cho A Khoan chạy tới ôm Lâm Chính Anh khóc lóc kêu to, sau đó lĩnh hội ra võ công, phản sát nhân vật phản diện. Gia Thố trực tiếp một gậy đánh tới, đem A Khoan đánh ngã xuống đất, không thể động đậy.
Sau đó Gia Thố nhìn về phía Tô Bạch đang ngồi xổm bên cạnh Lâm Chính Anh hỏi:
- Cậu đừng nói với tôi, người này chính là Lâm Chính Anh nhé.
Tô Bạch thở dài:
- Hiện tại tôi cũng thật sự hy vọng điều đó.
Gia Thố nhắm mắt lại, lắng đọng một chút tâm trạng của mình, anh ta biết một gậy vừa rồi của anh ta nặng bao nhiêu, bây giờ đối phương còn chưa có chết đã coi như kỳ tích, nhưng hiện tại có lẽ cũng cách cái chết không xa, xem như nửa bước đi vào quỷ môn quan.
- Nếu sớm biết tôi đã không cứu cậu, dù sao cậu cũng là Vampire, bị đâm mấy kiếm cũng không chết.
Tô Bạch xoa mũi mình, sau đó ngồi xổm xuống, cõng Lâm Chính Anh lên:
- Trước tiên đưa ông ta lên giường, sau đó lại nghĩ biện pháp, có lẽ còn cứu được.
- Tôi biết chút y thuật.
Gia Thố nói, sau đó chỉ vào A Khoan đang nằm trên mặt đất:
- Tên tiểu tử này thì sao?
- Trói lại.
Gia Thố khẽ gật đầu.
Cứ như thế, trong phòng ngủ bên trong nghĩa địa, Lâm Chính Anh nằm trên giường, Gia Thố xoa bóp cho ông ta, dùng cách nói của Gia Thố, vị trí sau gáy rất yếu ớt, sau khi nhận một kích của anh ta, Lâm Chính Anh đã rơi vào hôn mê, có lẽ qua 1 – 2 ngày sẽ tỉnh lại, không sao cả, hoặc cũng có thể chết trong lúc hôn mê.
A Khoan và Trần viên ngoại bị trói trên cây cột, A Lượng và Trần tiểu thư tỉnh lại cũng bị Tô Bạch trói, trong phòng, ngoại trừ Lâm Chính Anh đang hôn mê, tất cả mọi người đều bị trói.
Tô Bạch ngồi ở ngưỡng cửa, trời đã tối, trên trời lác đác vài ngôi sao, thời đại này không có ô nhiễm, cho nên bầu trời rất thanh tịnh.
Gia Thố tắm xong, đi đến bên cạnh Tô Bạch:
- Còn không có tin tức của hòa thượng.
- Ở trong động hồ yêu, anh ta nháo ra động tĩnh không nhỏ.
Tô Bạch nói:
- Chẳng qua tôi cảm thấy anh ta sẽ không chết.
- Mạng anh ta rất cứng.
Gia Thố nói:
- Hơn nữa không biết bao nhiêu năm trước, cao tăng phật môn đã trấn áp qua nơi đó, hòa thượng hẳn là chiếm được một chút ưu thế.
- Chỉ cần hòa thượng đừng đùa quá mức là được.
Tô Bạch bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh hồ yêu gầm lên giận dữ, bay thẳng đi tìm hòa thượng, thật ra, Tô Bạch có thể đoán ra được một chút, có lẽ ở trong động hồ yêu, hòa thượng gặp kỳ ngộ gì đó, sau đó vì muốn thu hoạch được thêm nhiều chỗ tốt của kỳ ngộ, hòa thượng không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, nếu không chính hắn có thể trốn ra, Gia Thố cũng thế, hắn không tin hòa thượng chiếm ưu thế sân nhà đến bây giờ còn chưa xuất hiện.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ một chút, thật ra nếu như đổi thành Tô Bạch, nếu hắn gặp phải bảo tàng của tộc Vampire, hắn cũng sẽ lựa chọn như hòa thượng, gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no, ở trong thế giới chuyện xưa, chính mình không chủ động, sớm hay muộn cũng sẽ chết.
Trên bầu trời, mặt trăng giống như nhuốm máu, mang tới chút gì đó tinh hồng, Tô Bạch cảm ứng được, hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời, Gia Thố đứng bên cạnh Tô Bạch cũng ngẩng đầu nhìn trời.
- Chuyện này có tính là nhà dột gặp mưa không?
Tô Bạch hỏi.
Gia Thố hít sâu một hơi, học theo giọng điệu của hòa thượng trả lời:
- Không sai.
Hiển nhiên Phát Thanh Khủng Bố sẽ không để cho nội dung cốt truyện an tĩnh như thế, nếu như nội dung chính trong thế giới chuyện xưa chỉ là để cho đám người Tô Bạch nghĩ biện pháp trị liệu cho Lâm Chính Anh, cầu bồ tát kéo dài tính mạng cho ông ta, điều này không khỏi quá mức nhàm chán, trên thực tế, Tô Bạch cảm thấy Lâm Chính Anh bị một gậy của Gia Thố đánh thành người thực vật, khả năng này, ngay cả chính Phát Thanh Khủng Bố cũng không ngờ tới.
Mặt trăng máu giữa trời, ngay cả Tô Bạch cũng cảm nhận được xung quanh bỗng nhiên nồng nặc sát khí.
- Lúc này chính là lúc âm khí thịnh nhất, chỗ chúng ta đứng chính là nghĩa địa.
- Không phải cậu là thứ mang âm khí mạnh nhất sao?
Gia Thố hỏi.
- Gia Thố, cậu học xấu rồi, cậu ở chung lâu ngày với tên hòa thượng kia, học được cách nói mỉa.
Tô Bạch phủi ống quần của mình, đứng lên:
- Trong nghĩa trang đã bắt đầu động, bên kia là đội quân cương thi do Lâm Chính Anh làm ra, cũng không thiết lập này là có ý gì, Lâm Chính Anh cũng không phải người muốn khởi binh mưu phản phản Thanh phục Minh, trong nhà ông ta bày nhiều cương thi như thế làm gì?
- Những thứ này đều là thân thích của cậu, cậu phụ trách đi trấn an chúng. Trong sương phòng bên kia, có lẽ trấn áp không ít quỷ hồn yêu tà, xem như là vật do Lâm Chính Anh sưu tầm, tôi qua phụ trách gia cố phong ấn và trấn an.
- Nếu như đêm nay chỉ có chút chuyện này, cũng không tính là quá mức giày vò.
Tô Bạch nói.
- Lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên, nhiệm vụ chủ tuyến của chúng ta là 7 ngày, ngày đầu tiên chỉ là salat khai vị, món chính còn chưa có bưng lên.
- Vậy trước hết ăn salat đi.
Tô Bạch đứng lên, nhìn bốn người người đang bị trói.
- Có chút không an toàn, bọn họ là nhân tố không xác định.
- Vậy thì cắt ngang chân tay của bọn họ.
Gia Thố đề nghị.
Tô Bạch lắc đầu:
- Cái này quá cực đoan, hơn nữa, hiện tại chúng ta thật ra không nên hoàn toàn cùng Lâm Chính Anh xé rách mặt, còn có thể dùng hiểu lầm để giải thích, nếu như chờ ông ta tỉnh lại, phát hiện ra đồ đệ của ông ta đều bị chúng ta chơi cho tàn phế, có lẽ ông ta sẽ quyết tâm đồng quy vu tận với chúng ta.
Tô Bạch đi tới trước mặt A Khoan và A Lượng, cả hai đều hoảng sợ nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch há to miệng muốn giải thích gì đó, thậm chí dự định cởi trói trước cho hai người bọn họ, nhưng lời đến khóe miệng lại thu về, hắn nhìn A Khoan và A Lượng, trong mắt hai người, hắn thấy được sự e sợ, thậm chí là cả oán hận, Tô Bạch lên tiếng:
- Gia Thố, mang cây gậy của cậu lại đây.
……